Bảy ngày bảy đêm, ngày đêm thần tốc trở về.
Ngày thứ chín, đi qua toàn bộ ngàn dặm thảo nguyên, về đến đô thành Thịnh Kinh Bắc Mục.
“Mau, mau, Trung Nghĩa Vương, mau……
Trong Ung Hòa Cung, dọc đường không ngừng có người điên cuồng đến dẫn đường cho Lưu Nguyệt vừa hô to.
Vô số cung nữ nô bộc im lặng đi tới đi lui, vẻ mặt ai cũng vội vàng lo lắng, đủ loại quan lại tụ tập ở trước cửa Thần Cung của Tiêu thái hậu, đi vòng quanh.
Trên mặt mọi người, đều là một mảnh lo lắng.
Toàn bộ bầu trời Bắc Mục, bao phủ bởi một tầng mây ảm đạm khó thấy.
“Trung Nghĩa Vương, mau, Thái hậu đang đợi ngài, mau….” Lưu Nguyệt tựa như phóng ngựa một mạch tới cửa Thần Cung của Tiêu thái hậu, xa xa các đại thần Bắc Mục chỉ nghe thấy đột nhiên có tiếng vó ngựa gấp gáp vang lên bên ngoài Thần Cung, tức khắc sáng mắt, điên cuồng gào thét với Lưu Nguyệt.
Phi thân xuống ngựa, gấp gáp chạy vào.
Chẳng quan tâm mấy ngày liên tiếp đi đường mệt rã rời, chẳng kịp lau đi mồ hôi trên mặt, Lưu Nguyệt cơ hồ như một trận gió, lao vào Thần Cung của Tiêu thái hậu.
Vẻ mặt chúng thần như vậy, xem ra Tiêu thái hậu…..
Điên cuồng mà xông vào, mấy đại trọng thần Bắc Mục trong Thần Cung đã sớm xếp hàng ở đó, sớm nghe thấy tiếng hô hoán Lưu Nguyệt đã đến, lập tức nhường đường. cho Lưu Nguyệt.
Trước giường bạch ngọc to lớn, Da Luật Hồng năm tuổi khóc sướt mướt, cứ như vậy mà bò tới trước giường, nắm thật chặt bàn tay Tiêu thái hậu.
Tiêu thái hậu vẻ mặt nhợt nhạt một tý huyết sắc cũng không có, con mắt híp lại, bộ dáng hấp hối, mạnh mẽ chịu đựng.
“Không khóc.” Lưu Nguyệt sớm nghe Khố Tạp Mộc nói qua, Tiêu thái hậu bị đâm trúng chỗ hiểm, trong lòng sớm có chuẩn bị, lúc này quát khẽ một tiếng, vài bước liền điên cuồng vọt lên.
Không kịp xem xét Da Luật Hồng, ngón tay Lưu Nguyệt duỗi ra, nhấc hàm dưới của Tiêu thái hậu ra, ép Tiêu thái hậu hé miệng, nhanh chóng đưa một viên thuốc màu đen cỡ ngón út trẻ em vào: “Nước.”