Năm ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay, Lưu Nguyệt lưỡng lự, toàn bộ rối rắm.
Phía trước, mười dặm nữa chính là chỗ của Hiên Viên Triệt.
Phía sau, ngàn dặm đồng bằng, là nơi có người tuyệt đối tin tưởng nàng, có cùng mục đích với nàng, cùng chung chí hướng với nàng.
Lúc này, nàng hẳn là có quyết định trọng đại, cho nên mới vội vã gọi nàng về như vậy.
Lòng bàn tay đau đớn, nhưng cũng không bằng sự khó khăn trong lòng Lưu Nguyệt.
Hít một hơi thật sâu, Lưu Nguyệt đột nhiên khoát tay, trước đôi tay đang bắt tới của Khố Tạp Mộc, giật mạnh một mép vải xuống, khẽ cắn ngón trỏ, lấy máu nhanh chóng viết mấy chữ lên trên, quay người lại ném cho Đỗ Nhất trầm giọng nói: “Ngươi đi đưa cho chàng, nhất định phải đích thân giao cho chàng, nhất định.”
Dứt lời, nhảy lên lưng ngựa, run dây cương, khẽ kêu một tiếng: “Đi.” Phóng ngựa hướng về phía thảo nguyên mênh mông, chạy về phía thủ đô Bắc Mục, Thịnh Kinh.
Chuyện có lớn có nhỏ, có nhẹ có nặng, thời cơ đến, không có cách nào.
Bóng đêm dày đặc, đau thương buồn bã âm u.
Mà lúc này, Hiên Viên Triệt từ nơi khác điên cuồng chạy đến, cũng đã xông đến trên sườn núi cao.
Một con ngựa sườn núi cao, Hiên Viên Triệt có thể nhìn thấy nơi xa nhất, chỉ thấy thân hình lóe lên, ánh lửa mạnh mẽ không hòa nhập vào bóng tối, một bóng lưng duyên dáng, cực kỳ dứt khoát đi xa.
Cực kỳ nhanh biến mất trong đêm tối.
” Lưu Nguyệt….” Mạnh mẽ rống to, Hiên Viên Triệt gần như ngay lập tức, hướng về phía bóng lưng quay mình mà đi, cuồng liệt rống to.
Gió điên cuồng tung bay trên đồng cỏ, thanh âm lan xa bốn phương.
Loáng thoáng giống như nghe thấy có người gọi tên của nàng, Lưu Nguyệt vừa phóng ngựa chạy như điên, một bên quay đầu nhìn đêm tối mờ mịt phía sau.
Chỗ mắt nhìn, chỉ có đêm tối vô biên, chỉ có thảo nguyên mênh mang, nơi đó có ai đó.
Lắc đầu, chỉ sợ là mình nhớ Hiên Viên Triệt đến điên rồi, lại nghe thấy chàng đang gọi mình.