Nhưng bọn họ làm thật, vậy chúng đang nắm con bài tẩy gì trong tay?“Phải không, vậy chúng ta không ngại thử xem.
”
Vung tay áo bào, Lưu Nguyệt chậm rãi đứng dậy.
Bên cạnh, đám người tộc trưởng Hùng Khoát tộc nhất tề nhìn Lưu Nguyệt, cũng không đứng dậy ngăn cản, đừng nói một mình Lưu Nguyệt, đã thấy Âu Dương Vu Phi phía sau nàng, thân thủ như vậy, bọn họ không một ai có thể là đối thủ.
“Tiệc rượu không tốt, nhiếp chính vương, chúng ta….
”
Âu Dương Vu Phi phía sau cũng đứng lên, tiến tới một bước cười cười với Lưu Nguyệt, không nghĩ rằng còn chưa nói xong, thân thể Âu Dương Vu Phi đột nhiên nhoáng một cái, không đứng vững lui về sau một bước, nháy mắt sắc mặt biến đổi.
Âu Dương Vu Phi trước sau như một ung dung dù trời có sập cũng không ngán, sắc mặt lần đầu tiên thay đổi.
Một phát bắt được lưng ghế dựa bên cạnh, gấp giọng nói với Lưu Nguyệt: “Có độc, mau….
”
Chữ đi còn không kịp nói ra, thân thể Âu Dương Vu Phi lại lung lay, sắc mặt nháy mắt tái nhợt sau đó lại đổi thành đỏ sẫm như máu, cơ thể dần dần yếu ớt, ngã xuống mặt đất.
Lưu Nguyệt thấy vậy sắc mặt chưa thay đổi, mắt lại đột nhiên gấp gáp.
Âu Dương Vu Phi là ai? Đó chính là một tổ tông chuyên đi đùa giỡn độc dược, độc tố lợi hại của Minh Đảo, cũng coi như không quan trọng, hôm nay lại một chút cũng không phát hiện, cứ như vậy…Ánh mắt căng thẳng, còn không đợi nàng kịp phản ứng, ý nghĩ nháy mắt mơ hồ, thân thể vô lực, giống như bị hút hết mọi sức lực toàn thân, đột nhiên cũng ngã xuống đất.
Ý thức cuối cùng, Lưu Nguyệt chỉ đoán được, nhất định là chén rượu kia có vấn đề.
Một chén, nàng và Âu Dương Vu Phi là tổ tông dụng độc ở hai thời đại khác nhau, cũng không phát hiện trong rượu có độc.
Một đời xưng bá, hôm nay lại lật thuyền trong mương.