“Tả tướng ngươi bảo ta vu hãm ngươi, có cần bổn Vương phi tự mình dẫn ngươi đi xem chứng cứ, những lời này không phải chỉ có một người nghe thấy, cứ hỏi cháu gái Liễu Tâm Tình của ngươi đi.” Hắc tiên trong tay vụt một phát, Lưu Nguyệt thần tình lãnh khốc.
Tả tướng lập tức quay đầu nhìn thoáng qua Liễu Tâm Tình, nàng ta chỉ hạ thấp mi, không có phản ứng.
“Nhìn đi, đây là quyền lực của Tả tướng a, đương sự không dám nói, có phải hay không đang chờ đợi, đợi tới lúc Thái tử điện hạ, Dực Vương, Long kỵ hộ vệ,một đám đều phải sửa miệng bảo không có nghe thấy, hoặc cắn ngược lại bổn vương phi một phát, nói ta vu hãm ngươi.
Xem ra, Thiên Thần hoàng triều hôm nay, quyền lực của Tả tướng ngươi đã muốn bao trùm…..”
“Mộ Dung tiểu thư.” Lưu Nguyệt còn chưa nói xong, Tả tướng đột nhiên lớn tiếng cắt ngang.
Lưu Nguyệt nhất thời hai mắt trừng lớn, đồng thời quát lại: “Liễu Thành Thanh, bổn Vương phi niệm ngươi là trưởng bối, là quốc cữu đương triều, kính cho ngươi ba phần, ngươi đừng cho rằng Mộ Dung Lưu Nguyệt ta dễ bị khi dễ, Thiên Thần hoàng triều hôm nay, không tới phiên ngươi lấy thúng úp voi.”
Từng câu từng chữ đều bảo ngươi chế trụ hoàng quyền, cái mũ tội danh cao tận trời này, xem ngươi làm sao thoát được?
Không khí trong nháy mắt giương cung bạt kiếm.
Nếu phản ứng sai lầm, kia không chỉ có Tả tướng cùng Hữu tướng đối chọi, mà còn có Dực Vương, Mộ Dung tướng quân phủ mấy tên khổng lồ đồng thời chống lại.
Hít một hơi thật sâu, Tả tướng kiềm chế lửa giận trong ngực, trên mặt vẫn giữ vẻ trầm ổn như trước.
“Ta, ta không có ý đó.” Giữa lúc tình thế căng thẳng này, Liễu Tâm Ngải đột nhiên lắp bắp nói: “Ta chỉ xem nàng không vừa mắt, không hề có ý kháng chỉ bệ hạ, ta……ta cũng không có……không có……..”
Mắt hoa đào xinh đẹp, vừa nhìn thấy Lưu Nguyệt lạnh lùng nhìn qua, nhất thời im bặt, nửa ngày sau cũng không nói được tiếp chữ nào.
Tả tướng nghe vậy, mày khẽ nhíu, một thân lửa giận lập tức thu liễm lại.
Lập tức hướng Lưu Nguyệt mỉm cười nói: “Nguyên lai là cháu gái ta nói lầm, Mộ Dung tiểu thư, đứa nhỏ không ý thức được những gì chúng nói, nếu cháu gái bổn tướng bảo không có ý coi rẻ bệ hạ, tin tưởng khi Hoàng đế bệ hạ biết, cũng sẽ không trách tội, tội danh này Tả tướng phủ cũng không dám gánh vác a.”
Dừng một chút rồi tiếp: “Về phần nói xấu trọng thần đương triều, Tâm Ngải cũng chỉ là thuận miệng nói ra, Mộ Dung tướng quân cũng là chỗ quen biết, bổn tướng sẽ tự mình đến cửa, miễn cho tổn thương hoà khí hai nhà.”