Mặt nước trong xanh, một con thuyền màu trắng phiêu du theo gió biển, trải qua mặt biển rộng lớn.Gió biển thổi qua, thổi làn áo trắng bay bay, dường như có tư thái của tiên nhân.Quạt giấy trong tay vung khẽ, Âu Dương Vu Phi đứng ở đầu thuyền, nhìn Lưu Nguyệt đứng ở bên cạnh cười hỏi: “Thuyền của ta ngồi tốt không?”“Không tệ.” Điêu khắc tinh mỹ, trang sức tinh xảo, quả thật không tệ.Nhưng mà cho dù bây giờ nó có thô tục đến đâu, Lưu Nguyệt cũng sẽ không nói không tốt, đùa, còn phải dựa vào hắn đấy, không tốt, cũng phải tốt.Nghĩ Lưu Nguyệt nàng cái gì cũng biết, phi cơ trực thăng còn có thể lái, ca-nô nàng cũng lái được.Nhưng tuyệt đối không có lái thuyền trong đó, nàng sẽ không lái, không có hệ thống định vị toàn cầu, muốn nàng lái, phỏng chừng nàng có thể lái đến tận Thái Bình Dương mất, cũng không biết nơi này có Thái Bình Dương hay không.Mà cũng không cần trông cậy vào Hiên Viên Triệt, hắn là người trên đất liền, trên biển hắn không say tàu đã là tốt lắm rồi, không thể nhờ cậy.Hết thảy chỉ có thể trông cậy vào cái thuyền này, vào cao thủ hàng hải – Âu Dương Vu Phi.Âu Dương Vu Phi nghe vậy nhất thời cười ha ha, đưa tay vén mái tóc của Lưu Nguyệt bị gió thổi tung lên, cười nói: “Ứng phó ta, nhưng khó có khi hai người chúng ta cầm tay cùng đi, cho dù nàng ứng phó, ta cũng vui vẻ.”Lưu Nguyệt nghe vậy nhìn thoáng qua Âu Dương Vu Phi, đột nhiên cũng cười, nếu bỏ qua chuyện hai người là hai bên đối lập, Âu Dương Vu Phi này đúng là rất được, nàng sẽ tán thưởng.Âu Dương Vu Phi thấy Lưu Nguyệt cười, trong mắt không khỏi sáng rực, cúi đầu nhích tới gần Lưu Nguyệt khẽ cười nói: “Có phải cảm thấy ta không tồi hay không?”Su: So với Nhất Nhất, ca quả thực “không tồi” =))Âu Dương Vu Phi này, quá nghiêm túc rồi, nhưng Lưu Nguyệt cũng trực tiếp, rõ ràng gật đầu nói: “Phải.” Một là một, hai là hai, nàng cũng không giấu giấu diếm diếm.Âu Dương Vu Phi nghe thế nhất thời cười ha ha, thoạt nhìn rất là vui vẻ.
Mặt nước trong xanh, một con thuyền màu trắng phiêu du theo gió biển, trải qua mặt biển rộng lớn.Gió biển thổi qua, thổi làn áo trắng bay bay, dường như có tư thái của tiên nhân.Quạt giấy trong tay vung khẽ, Âu Dương Vu Phi đứng ở đầu thuyền, nhìn Lưu Nguyệt đứng ở bên cạnh cười hỏi: “Thuyền của ta ngồi tốt không?”“Không tệ.” Điêu khắc tinh mỹ, trang sức tinh xảo, quả thật không tệ.Nhưng mà cho dù bây giờ nó có thô tục đến đâu, Lưu Nguyệt cũng sẽ không nói không tốt, đùa, còn phải dựa vào hắn đấy, không tốt, cũng phải tốt.Nghĩ Lưu Nguyệt nàng cái gì cũng biết, phi cơ trực thăng còn có thể lái, ca-nô nàng cũng lái được.Nhưng tuyệt đối không có lái thuyền trong đó, nàng sẽ không lái, không có hệ thống định vị toàn cầu, muốn nàng lái, phỏng chừng nàng có thể lái đến tận Thái Bình Dương mất, cũng không biết nơi này có Thái Bình Dương hay không.Mà cũng không cần trông cậy vào Hiên Viên Triệt, hắn là người trên đất liền, trên biển hắn không say tàu đã là tốt lắm rồi, không thể nhờ cậy.Hết thảy chỉ có thể trông cậy vào cái thuyền này, vào cao thủ hàng hải – Âu Dương Vu Phi.Âu Dương Vu Phi nghe vậy nhất thời cười ha ha, đưa tay vén mái tóc của Lưu Nguyệt bị gió thổi tung lên, cười nói: “Ứng phó ta, nhưng khó có khi hai người chúng ta cầm tay cùng đi, cho dù nàng ứng phó, ta cũng vui vẻ.”Lưu Nguyệt nghe vậy nhìn thoáng qua Âu Dương Vu Phi, đột nhiên cũng cười, nếu bỏ qua chuyện hai người là hai bên đối lập, Âu Dương Vu Phi này đúng là rất được, nàng sẽ tán thưởng.Âu Dương Vu Phi thấy Lưu Nguyệt cười, trong mắt không khỏi sáng rực, cúi đầu nhích tới gần Lưu Nguyệt khẽ cười nói: “Có phải cảm thấy ta không tồi hay không?”Su: So với Nhất Nhất, ca quả thực “không tồi” =))Âu Dương Vu Phi này, quá nghiêm túc rồi, nhưng Lưu Nguyệt cũng trực tiếp, rõ ràng gật đầu nói: “Phải.” Một là một, hai là hai, nàng cũng không giấu giấu diếm diếm.Âu Dương Vu Phi nghe thế nhất thời cười ha ha, thoạt nhìn rất là vui vẻ.
Danh Sách Chương: