Huyết châu nhè nhẹ rung động, một khối dao cầm bằng gỗ lim nay đã bị nhuộm đỏ bởi huyết sắc.
Chung quanh một mảnh tĩnh lặng, ngay trong sự tĩnh lặng này, Lương Thành chậm rãi ngã xuống.
Gió nhẹ thổi mảnh áo trắng bay phất phơ, trong nháy mắt vừa lãnh khốc lại vừa đẹp đẽ kinh người.
"Tốt." Trong không gian đang tĩnh lặng, bỗng vang lên tiếng hô cực kì hưng phấn, Vân Triệu thần tình vui sướng chạy đến, liên tiếp kêu lớn.
Biểu tình kia giống như kẻ thắng vừa rồi là hắn.
Lưu Nguyệt ôm trong tay dao cầm, lạnh lùng nhìn thoáng qua thi thể vừa ngã xuống, thản nhiên ném một tiếng hừ lạnh.
Kiêu ngạo cực kỳ.
Thanh âm hạ xuống, Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn về góc đại hội, không ai, vừa rồi cảm giác như có ánh mắt quen thuộc đã biến mất.
Ánh mắt kia, vô cùng sắc bén cùng lạnh như băng, chẳng lẽ là. . . . . .
Mặt mày khẽ nhúc nhích, Lưu Nguyệt thu hồi lại ánh mắt.
"Thực quá hoàn hảo, Lưu huynh." Vân Triệu đứng ở dưới lôi đài, trong tay chiết phiến gõ đến cả lòng bàn tay đều đỏ ửng, thần tình vô cùng hưng phấn cùng đắc ý.
Đám người tĩnh lặng xung quanh , lúc này giống như mới tìm lại tiếng nói của chính mình, âm thanh trầm trồ khen ngợi liên tiếp vang lên, cơ hồ muốn náo động cả đại hội.
Mắt lạnh đảo qua Vân Triệu cùng những kẻ phía sau hắn, tất cả tâm tư của bọn họ đều thể hiện trong đáy mắt.
Ngoài sự khiếp sợ cùng kinh hãi nếu xem kĩ còn có một tia tham lam, đối với cầm huyền của nàng thèm muốn.
Lưu Nguyệt thấy vậy không khỏi lạnh lùng cười, tay đột nhiên vung lên
“ Phanh” cầm huyền trong tay liền bị nện xuống mặt đất, dao cầm bằng gỗ lim lập tức bị vỡ tan tành, văng ra tứ phía.
Chung quanh, mọi người nhất thời kinh hãi, kinh ngạc cực kỳ nhìn Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt không nói một tiếng, xoay người nhảy xuống lôi đài, vạt áo màu trắng vung lên, phiêu diêu rời đi.
"Lưu huynh, ngươi làm cái gì vậy? Sao lại làm chuyện điên rồ như vậy, cầm tốt như vậy, bị hủy thật đáng tiếc." Vân Triệu ánh mắt kinh ngạc, thần tình không đồng ý liền nhảy lên lôi đài thu lấy những mảnh dao cầm bị vỡ.