Beta: Pracell
***********************************************
Phong cảnh phía Bắc Trường Thành thật đẹp.
Ngàn dặm thảo nguyên, mênh mông bát ngát, xanh biếc mơn mởn.
Từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua, những cánh hoa bay bay cuộn theo làn gió, càng toát lên, vẻ reo vui.
Gió thổi đồng cỏ ẩn hiện từng đàn trâu đàn cừu.
Dưới chân trời xanh mây trắng, người chăn trâu thì nhàn nhã, còn người chăn cừu thì hiên ngang.
Vùng biên giới quan ngoại, vốn thật khoan thai thong thả.
Tại Hoàng cung Bắc Mục
“Nhiếp Chính Vương đã về…”
“Nhiếp Chính Vương đã về…”
Những âm thanh bẩm báo hào hứng liên tiếp vang lên trong hoàng cung Bắc Mục, những tiếng bước chân nhốn nháo, cả hoàng cung Bắc Mục lập tức gần giống như là một máng nước bị xối vào chảo dầu đang sôi, hết sức ầm ĩ.
Một đám trọng thần đang thượng triều nhất thời kích động rồi đồng loạt xoay người nhìn lên đại điện.
Một thân trường bào màu đen, sắc mặt lạnh lùng
Lưu Nguyệt lạnh như băng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị, đang bước nhanh vào chính điện hoàng cung .
Vương Bắc Mục nãy giờ ngồi trên đài cao đang quan sát phía dưới, thấy vậy vung tay áo bào lên, Lưu nguyệt xoay người một cái, bước lên trên ngồi vào vị trí Nhiếp Chính Vương kế bên chỗ của Vương Bắc Mục .
“Khấu kiến Nhiếp Chính Vương.”
Quần thần phía dưới vừa thấy Lưu Nguyệt thần tình nghiêm khắc ngồi xuống, cũng không hề chú ý tới sắc mặt Lưu Nguyệt lúc này trông có phần trầm trọng, cả đám nãy giờ đang kích động lập tức hướng tới Lưu Nguyệt chắp tay hành lễ.
Đã nhiều năm nay, cuộc sống của Bắc Mục bọn họ hoàn toàn đều là nhờ vào thảo nguyên.
Mùa màng có tốt, có thu hoạch được thuận lợi, đồng cỏ và nguồn nước có dồi dào, có được miếng cơm manh áo hay không hoàn toàn đều phụ thuộc vào thiên nhiên.
Vậy mà sau khi Nhiếp Chính Vương đến đây, mang theo vô số lương thảo từ biên quan Ngạo Vân Quốc.
Cư nhiên lại không biết vận tốt từ đâu chạy đến chỗ bọn họ cho dù có sống cả mười đời thì cũng không bao giờ được thấy qua số vàng bạc châu báu, trân châu mã não nhiều đến vậy.
Lần này, Bắc Mục bọn họ quả thực đã giàu đến mức không thể giàu hơn được nữa.
Lương thảo sung túc, ruộng đất phì nhiêu, Bắc Mục bọn họ chưa bao giờ mà giàu đến như vậy.
Chính vì vậy, quần thần trong điện vừa thấy Lưu Nguyệt trở về, kia quả thực là ngàn vạn phần cao hứng, tuy thời gian vừa qua Người đã bất thình lình bỏ đi ra vùng biên ngoại đến bây giờ mới quay lại.
Thì cũng không có ai truy cứu đến việc Nhiếp Chính Vương bọn họ, cư nhiên bẵng đi một thời gian không hề có mặt ở Bắc Mục như vậy.
Lạnh lùng nhìn quần thần Bắc Mục phía dưới đang thần tình vui sướng cùng kính nể nhìn mình, Lưu Nguyệt khua khua tay áo, trầm giọng nói: “Tình hình Biên giới thế nào , báo lên đi.”
Quần thần Bắc Mục thấy Nhiếp Chính Vương bọn họ, vừa mới trở về trên người vẫn còn vương đầy bụi đường vậy mà việc đầu tiên muốn biết chính là tình hình Thảo nguyên.
Tấm lòng kia, quả thật hết sức trung thành.
Lập tức Khố Tạp Mộc bước lên từng bước cao giọng nói: “Dân tộc Hung Nô tấn công mười bảy tộc Tiên Bi, gần như đang đi vào giai đoạn cuối cùng. Toàn bộ quân Dân tộc Hung Nô từng bước chiếm lấy mười lăm tòa thành trì của mười bảy tộc Tiên Bi. Bao gồm, toàn bộ thế lực của mười bảy tộc Tiên Bi, ba nghìn dặm thảo nguyên phì nhiêu.
Hiện tại, dân tộc Hung Nô gần như đã bao vây thành lũy của mười bảy tộc Tiên Bi rồi, nếu thành lũy này bị công phá, thì toàn bộ thế lực của mười bảy tộc Tiên Bi, chẳng khác nào bị thua toàn bộ dưới tay quân dân tộc Hung Nô. Mặt khác quân dân tộc Hung Nô đã chinh chinh chiến chiến ở đây mấy tháng trời, tổn thất gần như một nửa thực lực của quốc gia.”
Nói với tốc độ rất nhanh, nếu Nhiếp Chính Vương vừa về liền quan tâm quân tình như vậy, thì hắn cũng tuyệt đối không chậm trễ, lập tức báo cáo rõ ràng rành mạch.
Quan tể tướng Bắc Mục là một người vô cùng cứng rắn, gặp Lưu Nguyệt lúc này một thân lạnh như băng, tuy rằng xưa nay Lưu Nguyệt cũng không phải là người náo nhiệt cho lắm.
Nhưng hôm nay lãnh đạm như vậy, càng làm cho người ta cảm giác phát lạnh cả sống lưng.
Nhất thời hơi hơi nhíu nhíu mày.
Bất quá nhíu nhíu mày vài cái, nhưng hắn vẫn rất nhanh tiến lên phía trước một bước rồi nói:”Theo tình hình hiện nay , thì toàn bộ thế lực quân dân tộc Hung Nô đã bao vây hoàn toàn mười bảy tộc Tiên Bi.
Tòa thành bọn chúng đóng quân cách Bắc Mục chúng ta không xa, nếu như chúng ta lợi dụng điểm này, phát lệnh tấn công biên giới Hồ Nam, trực tiếp thâu tóm cứ điểm trọng yếu nhất của quân Dân tộc Hung Nô, bằng cách bao vây toàn bộ trận địa của chúng. Chuyện này tuyệt đối là thời cơ tốt khó mà có được.
Tể tướng vừa dứt lời, toàn bộ triều đình văn võ bá quan đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn Lưu Nguyệt.
Cơ hội này thật sự là quá tốt, mười bảy tộc Tiên Bi gần như đã bị diệt vong, mà lúc này quân dân tộc Hung Nô không thể phòng ngự hết được.
Lực lượng còn lại trấn giữ thành tuyệt đối không phải là đối thủ của Bắc Mục.
Thống nhất thảo nguyên, sẽ dễ như trở bàn tay.
“Cần bao nhiêu thời gian?” Đối diện quần thần phía dưới tinh thần đang phấn khích, Lưu Nguyệt vẫn vững vàng như núi.
Lê Khoát ngẩng đầu một cái:” Nửa năm, chỉ cần nửa năm, chúng ta tuyệt đối chắc chắn rằng sẽ thâu tóm được toàn bộ dân tộc Hung Nô.”
“Khoan đã” Lưu Nguyệt thần tình lạnh như băng.
Khố Tạp Mộc cùng Lê Khoát vừa nghe Lưu Nguyệt ném ra hai chữ này, không khỏi quay lại nhìn nhau, nhất tề nhíu mày.
Nửa năm, dốc toàn lực xâm chiếm dân tộc Hung Nô, lại phải dưới tình huống không thua một trận nào, mới có thể thâu tóm được, quả thực là rất chậm, chuyện này…
“Ba tháng” Lời nói đầy lãnh khốc không còn nghi ngờ gì nữa đó chính là một mệnh lệnh.
“Ba tháng?”
Lời vừa nói ra, không chỉ có Khố Tạp Mộc kinh hãi, mà là tất cả văn võ bá quan trong triều cũng đều thất kinh, ba tháng để thâu tóm toàn bộ dân tộc Hung Nô, thống nhất Thảo nguyên, điều này sao có thể chứ.
“Nhiếp chính vương, không thể nào, ba tháng tuyệt đối…”
“Ta sẽ đích thân đi” Lê Khoát còn chưa phản đối xong, Lưu Nguyệt đã ném ra lời nói lạnh như băng vào không trung.
Đích thân đi, nói vậy là có ý gì?
Tất cả triều thần có vẻ hiểu ra một chút.
Lưu Nguyệt là muốn ngự giá thân chinh, đích thân chinh phạt quân dân tộc Hung Nô.
Nhiếp chính vương của bọn họ muốn tự mình ra tay…
Trong điện một mảnh xúc động trào dâng, ngoài điện tin đồn lan nhanh, thông tin được truyền đi tứ phía.
Âu Dương Vu Phi đang đứng ở ngoài điện, nghe thấy những lời nói của Lưu Nguyệt bên trong cực kỳ ngắn gọn, lại nhìn về phía chân trời Phương Đông, im lặng thở dài.
Thống nhất thảo nguyên, đem toàn thế lực thảo nguyên quy tụ lại một chỗ.
Tiến tới sẽ liên minh Trung Nguyên, sau đó lấy hai lực lượng này bao vây tấn công toàn Minh Đảo, Lưu Nguyệt cho tới bây giờ vẫn chính là có chủ ý này.
Nhưng hiện tại, chỉ ba tháng đã nghĩ rằng có thể thâu tóm được toàn bộ dân tộc Hung Nô.
Chỉ với thời gian ngắn như vậy, trừ khi có binh sĩ siêu phàm, trừ khi có binh lược hiểm yếu, trừ khi bỏ mạng thì mới có thể chiến thắng được.
Ngoài ra thì hắn không nghĩ ra còn biện pháp nào khác, mới có thể làm cho chiến trường chỉ còn trong thời gian ngắn đến như thế.
Lưu Nguyệt, nàng là muốn liều mạng đây mà.
Gió mát vi vu, chim diều trên trời cao vạn trượng bay lượn.
Ngàn dặm thảo nguyên, bắt đầu đao binh hiển hách.
Mà ngay lúc Lưu Nguyệt trở lại Bắc Mục, chuẩn bị điều binh khiển tướng để tấn công dân tộc Hung Nô, thì Trung Nguyên vốn đang yên bình cũng phải nghênh đón một trận đại hỏa sắp nổ tung.
Cửu thánh của Minh Đảo đã thống lĩnh hàng ngàn chiến thuyền, hai mươi vạn binh sĩ, sau khi cập hải phận Hâu Kim Quốc, binh khí liền chĩa thẳng thủ đô Hậu Kim, tấn công.
Đồng thời phát ra thông báo, chiêu cáo toàn bộ thiên hạ Trung Nguyên.
Tuyết Thánh Quốc, Ngạo Vân Quốc, Thiên Thần Quốc, ba nước đã hợp lực với nhau mưu sát trọng thần Minh Đảo, qủa là nhục, nhục không thể nhẫn nhịn được nữa, nay Minh Đảo phát ra hai mươi vạn binh mã, nếu chưa diệt được ba nước này tuyệt đối sẽ không trở về.
Chỉ với một dải thông báo như vậy, lập tức làm cho nơi đây đang là mùa hè oi bức, mà như muốn bốc hơi lên bởi cơn sóng gió động trời.
Mấy nước Trung nguyên, nháy mắt lòng người hoảng sợ.
Hậu Kim quốc chủ Thần Phi, đang còn quá trẻ.
Mà lại bị tác động bởi thế lực đã được tổ tông hắn ghi chép lại là, thế lực mạnh nhất, thế lực sâu không lường được, cơ hồ năng lực của Minh Đảo chính là thay đổi muôn hình vạn trượng.
Vì thế trận chiến còn chưa kịp đánh thì hắn đã nghĩ tới việc liên minh.
Lại nghĩ đến lúc Minh Đảo phát ra thông báo tấn công chiêu cáo thiên hạ, cư nhiên không hề có Hậu Kim quốc của hắn.
Lần này Thần Phi đắc ý, cao hứng.
Lập tức lấy mười hai vạn phần tôn kính cùng nịnh nọt, đích thân đi hải phận Hậu Kim Quốc nghênh đón Cửu thánh Minh Đảo.
Chỉ trong thời gian ngắn, đã cùng Cửu thánh Minh Đảo trở thành liên minh, hoặc đúng ra là tay sai, đồng lõa, phụ thuộc vào thế lực của Minh Đảo.
Biến thành tay sai trong tay Minh Đảo.
Mở biên giới, khắp các ngã đường, để cho hai mươi vạn binh mã Minh Đảo thoải mái bành trướng.
Đồng thời còn huy động thêm năm mươi vạn binh mã, để cho Cửu thánh Minh Đảo tự điều khiển, an phận làm tên đầy tớ.
Bảy mươi vạn binh mã, xuất phát từ Hậu Kim Quốc, được Cửu thánh Minh Đảo thống lĩnh, bắt đầu tấn công hướng Ngạo Vân Quốc cùng Tuyết Thánh Quốc.
Gió nóng thổi qua, đến mức dù người ta có đứng yên bất động thì cũng vã mồ hôi.
Tại Hoàng cung Ngạo Vân Quốc.
Lúc này, ngay trong chính điện hoàng cung, quần thần đang đứng nghiêm trang không biết là do thời tiết nóng bức, hay là do các tin tức thi nhau mà đến, làm cho ai ai cũng ướt đẫm mồ hôi, mà lưng lại trở nên phát lạnh.
“Vương thượng, Ngạo Vân thiên thành của ta, chỉ chưa đầy ba ngày đã bị…công phá…” Võ tướng Khinh Thủy thanh âm rõ ràng mạch lạc bẩm báo, vang vọng giữa chính điện hoàng cung.
Rõ ràng là thời tiết đang rất nóng bức, nhưng lại làm cho tất cả trọng thần ở đây đều có cảm giác lông tơ trên lưng dựng đứng.
Ba ngày, chỉ chưa đầy ba ngày liền công phá Thiên thành.
Đó là biên giới giáp ranh giữa Ngạo Vân Quốc cùng Hậu Kim Quốc.
Từng vốn là một kiến trúc đồ sộ trọng yếu ở biên cảnh, chưa đầy ba ngày đã bị công phá.
Đây là cái sức mạnh gì? Đây là cái lực lượng gì?
“Minh Đảo đã bắt đầu tấn công Ngạo Vân Quốc ta, chuyện này xử lý thế nào? Làm sao bây giờ?” Ngạo Vân Quốc chủ kia vốn dĩ mặt lúc nào cũng tỏ ra uy nghiêm, lúc này mồ hôi nhếch nhác.
Sắc mặt như tro tàn, chỉ thấy một mảnh lo lắng.
Minh Đảo đến đây, Minh Đảo đã đánh đến đây.
Đã hơn trăm năm nay Minh Đảo cũng chưa từng đoái hoài đến Trung Nguyên, hướng Ngạo Vân Quốc bọn họ khai đao, phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ?
Toàn bộ triều thần văn võ bá quan nhìn thấy vẻ mặt Ngạo Vân quốc chủ như thế, không khỏi cũng đều tỏ ra luống cuống.
“Hoảng sợ cái gì” Một tiếng quát lạnh, lạnh lùng như băng mà hàm chứa uy lực tối cao, Độc Cô Dạ lạnh lùng quét mắt một cái xuống quần thần phía dưới.
“Không phải chỉ là một Minh Đảo, không phải chỉ là ba mươi vạn đại quân, bản thái tử ta không cần biết, người Ngạo Vân quốc ta như thế nào một kích cũng không chịu nổi, như thế nào không hề có ý chí can đảm.”
Lời nói trong trẻo nhưng lạnh lùng mà khinh miệt vang vọng giữa đại điện, mang theo một cỗ gió lạnh, bất ngờ thổi tan nhiệt độ mùa hè oi bức.
“Vương Nhi, đó là Minh…”
“Thì làm sao?”Ngạo Vân Quốc chủ lời sốt ruột còn chưa nói xong, Độc Cô Dạ liếc mắt một cái, lạnh lùng nhìn phụ vương hắn.
Tràn ngập ngạo khí, nháy mắt đem lời của Ngạo Vân Quốc chủ vừa đến bên miệng đã phải vội vàng nuốt ngược vào trong.
Quay về phía đại điện nhìn khắp lượt các quần thần, Độc Cô Dạ lạnh lùng đứng lên.
Kia tay áo bào màu trắng vừa vung lên, giống như mang theo một mảnh sát khí lạnh lùng.
“Vừa mới có vài năm thái bình, cư nhiên đã mang hết nhuệ khí Ngạo Vân Quốc ta vứt đi đâu hết rồi?” Ánh mắt lạnh như băng nhìn xuống quần thân phía dưới.
“Tổ huấn Ngạo Vân ta có ai còn nhớ rõ, nói.”
Chỉ một chữ nói, vang lên sự trong trẻo nhưng lạnh lùng lãnh khốc, lại giống như tiếng sấm đánh trong địa lôi, nổ vang giữa đại điện.
“Ai dám áp bức Ngạo Vân Quốc ta, giết.”
“Người nào dám đụng đến Ngạo Vân Quốc ta, giết.”
“Dám khởi binh xâm lược Ngạo vân ta, giết.”
Giết, một tiếng cuối cùng cơ hồ như sấm nổ rền vang giữa màn trời mùa xuân, dư âm còn văng vẳng bên tai, thật lâu không hết.
Áo bào bay múa, ngay tại lúc ba tiếng giết vừa vang vào không trung, mấy võ tướng Ngạo Vân nhất tề bước ra khỏi hàng, sau đó phịch một tiếng quỳ trước mặt Độc Cô Dạ.
“Mạt tướng thỉnh chiến.”
“Mạt tướng thỉnh chiến.”
“Mạt tướng…”
Lời nói vang lên chắc như đinh đóng cột đồng thanh thoát ra, mang theo tuyệt đối cô tịch kiêu ngạo, mang theo tuyệt đối đầy trời sát phạt, cùng nhau chấm dứt toàn bộ âu lo trong lòng mọi người.
Dung mạo vừa trong trẻo mà lạnh lùng kia, vẫn lạnh như băng, nhếch miệng cười.
Độc Cô Dạ nhìn thấy bên dưới tất cả quần thân đều phấn chấn, chậm rãi gật gật đầu nói: “Còn nhớ rõ, tốt.”
“Ngạo Vân ta không phải là dễ ăn hiếp, người khác nếu đã muốn khi dễ chúng ta, cho dù thế lực của chúng có cường đại cỡ nào? Chẳng lẽ chúng ta chắp tay chịu chết?
Hừ, Ngạo Vân này là của chúng ta, vận mệnh của nó chỉ có mình chúng ta mới có thể định đoạt.
Dám khi dễ Ngạo Vân ta, lập tức giết, đuổi cho chúng trở về.
Ngạo Vân ta tuyệt đối không bao giờ khuất phục dưới tay Minh Đảo, cho dù có ngọc nát đá tan!”
Lời nói trong trẻo nhưng lạnh lùng lãnh liệt, lại mang theo khí thế đạo nghĩa không cho phép chùn bước, mang theo hào khí vô cùng quyết tuyệt.
“Giết…” Điên cuồng gào thét giữa không trung, phá tan bầu trời trong xanh, xuyên thủng lên chín tầng mây.Minh Đảo là cái gì chứ.
Hậu Kim khuất phục đó là việc của Hậu Kim, còn đây là Ngạo Vân chính là Ngạo Vân của hắn.
Phụ vương hắn sợ, nhưng hắn không sợ.
Sau này rốt cuộc có thế nào? Minh Đảo này rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, có đánh mới biết được.
Cùng lắm thì, vẫn là câu nói kia, một khi ngọc mà nát thì đá cũng tan.
Trung Nguyên ta không phải là hạng người vô dụng.
“Khinh Thủy, nghe lệnh, triệu tập hai mươi vạn đại quân…”
“Tuân lệnh”
“Thiên Nhai nghe lệnh…”
Thanh âm trầm bổng bay lên, mang theo khí thế sát phạt vô ngần.
Mà ngay lúc đó tại Hoàng cung Tuyết Thánh Quốc, cũng tương tự một mảnh hỗn loạn.
“Báo, Minh Đảo cùng Hậu Kim Quốc, đã phát binh ba mươi lăm vạn quân, xông thẳng vào biên quan Tuyết Thánh quốc” Liên tiếp những thanh âm bẩm báo vang lên, toàn bộ văn võ bá quan trong triều đình lúc này liên tiếp năm lần mười lượt cấp báo kịch liệt.
Toàn bộ văn võ bá quan triều đình đứng trong đại điện, cả một đám không tự chủ được liên tục lau mồ hôi đang thi nhau chảy trên trán, thần sắc sợ hãi.
Trước kia còn chưa biết Minh Đảo lợi hại cỡ nào.
Ở Thiên thần quốc Tam Vương Minh Đảo công khai bộc lộ chân tướng, lúc đuổi giết Thiên Thần Vương Hiên Viên Triệt, thì tấm màn bí mật của Minh Đảo cũng đã được mở ra.
Lần này, Cửu thánh đích thân xuất hiện, binh uy hiển hách, chuyện này…
“Phát ba mươi lăm vạn binh mã tấn công Tuyết thánh quốc ta, trời…” Tuyết thánh quốc chủ hai gò má rút gân, sắc mặt vốn đã đỏ, lúc này nhìn thật khó coi.
“Chỉ trong thời gian ba ngày liền công phá biên ải Ngạo Vân, chúng ta…”Tể tướng Tuyết Thánh quốc có điểm run rẩy.
Cả điện yên tĩnh, không ai dám ho he một lời nào.
Sức mạnh của Ngạo Vân thế nào sao bọn họ lại không biết, vậy mà chỉ trong thời gian ba ngày.
“Phát ba mươi lăm vạn binh mã tấn công Ngạo Vân, lại phát ba mươi lăm vạn binh mã tấn công Tuyết thánh ta.”
Toàn bộ khuôn mặt đều toát ra một vẻ sợ hãi, duy chỉ có mình Vân Triệu là vẻ mặt vẫn bình tĩnh, bắt đầu quét mắt qua tin tức trên tay, hơi nhíu nhíu mày.
“Cửu thánh Minh Đảo dẫn đầu hai mươi vạn quân, Hậu Kim năm mươi vạn, cho nên tổng cộng là…À, không phải trên chiến thư nói là ba nước, cớ sao lại bỏ qua Thiên Thần?”
Tể tướng Tuyết Thánh quốc vốn định đáp lời Vân Triệu, đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này.
Tổng cộng là bảy mươi vạn, chia đều ra để tấn công Ngạo Vân cùng Tuyết Thánh bọn họ, vì sao lại không dẫn binh mã đi tấn công Thiên Thần?
“Vương Thiên Thần đã chết, Thiên Thần không còn là nước đáng lo ngại nữa” Tuyết Thánh Quôc chủ xoa xoa bàn tay đẫm mồ hôi.
Hiên Viên Triệt đã chết, Thiên Thần hoàn toàn không còn sức chiến đấu, thì còn phải để ý đến chúng làm gì? Tự nhiên lại rước mệt vào thân à.
Quần thần trong đại điện nghe nói, đều không có ai phản đối, đúng, chính là đạo lý này.
Vân Triệu vừa nghe nói lại càng nhíu nhíu mày.
Lời nói này rất đúng, Hiên Viên Triệt đã chết, Thiên Thần giờ như rắn mất đầu, tấn công hay không đã không còn quan trọng, nếu mà phái binh đi bất quá tự chuốc lấy tổn thất.
Tất nhiên đối thủ xưa nay luôn luôn muốn bành trướng thế lực siêu mạnh của chúng.
Đạo lý này ai ai cũng hiểu, nhưng hắn đột nhiên cảm giác có điều gì không đúng.
Tình hình hiện nay mọi chuyện chính là do Thiên Thần gây nên.
Là do Hiên Viên Triệt khởi đầu, chính là vì để đối phó với hắn.
Nhưng là, hiện tại lại hoàn toàn không động tới Thiên Thần, mà đối đầu với Minh Đảo lại chính là Tuyết Thánh Quốc hắn và Ngạo Vân quốc, trong chuyện này sao hắn có thể có được cái phước như vậy chứ .
Cảm giác thật không đúng.
Ngón tay day day trán, Vân Triệu nhin xuống quần thần phía dưới đang không dám ho he tiếng nào, đột nhiên hừ lạnh thật mạnh một tiếng: “Sao, các ngươi muốn đầu hàng hả?”
Không đợi quần thần phía dưới kịp trả lời, Vân Triệu xoay người lại chậm rãi nói tiếp:”Đâu hàng thì cũng không sao, bất quá ta nghe nói Minh Đảo không muốn buông tha cho bất kỳ kẻ nào.
Toàn bộ quân vương cùng trọng thần ba nước đều không được bỏ qua, phải giết hết, không biết các ngươi có được tính là trọng thần?”
Lời nói ra nghe như là rất thờ ơ, nhưng lại làm cho quần thần phía dưới nhất tề đều ngẩn người ra.
Bức thư tín trong tay nhẹ nhàng bị tung lên, Vân Triệu vẻ mặt lại nhàn nhã:” Hôm nay giữa thiên hạ rộng lớn như vậy, bản thái tử cùng phụ vương muốn chạy thoát, tự nhiên cũng sẽ có cách để trốn thoát được. Bất quá, quả thực không nghĩ ra được biện pháp nào mang theo các ngươi đi cùng, các người cũng biết đấy, hộ vệ của Hoàng gia thì cũng chỉ có thể bảo vệ cho Hoàng gia mà thôi.
Chà chà, không biết đến lúc đó, ruộng đất nhà cửa đẹp đẽ của các ngươi, người thân bạn bè, vàng bạc châu báu…”
“Bẩm Thái tử điện hạ, Tuyết thánh quốc ta xưa giờ không phải hạng người hèn nhát, cho dù Minh Đảo có lợi hại cỡ nào, cũng vẫn đánh” Vân Triệu lời còn chưa dứt, lập tức một võ tướng phía dưới liền ngắt lời.
“Đúng, đánh, Tuyết thánh quốc ta không hề sợ bất luận kẻ nào”
“Đánh, đầu hàng ư, không bao giờ, Tuyết thánh quốc ta tuyệt đối không đầu hàng…”
Trong lúc nhất thời, cả đám vừa rồi đang còn trầm mặc, thì lúc nay lại hừng hực khí thế, đám quần thần lúc này chỉ còn thiếu muốn cầm kiếm xông thẳng ra chiến trường mà thôi, khí thế sục sôi.
Nhìn đám quần thần trước mặt hùng hồn, Vân Triệu thật thong dong nhưng trong mắt chợt lóe qua tia sắc bén.
Ầm vỗ vào tay vịn ghế tựa, sau đó Vân Triệu đứng lên:”Tốt, đều là do các ngươi tự nói, vậy ai dám đứng phía sau phản lại Tuyết Thánh quốc ta, thì đừng có trách bản thái tử vô tình.”
“Dạ.” tất cả cùng đồng thanh, mang theo khôn cùng quyết tuyệt.
Gió thổi tung màn cuốn, lúc này đã là giữa mùa hè.
Vô số tin tức theo bốn phương tám hướng đi về, hoặc là theo bốn phương tám hướng mà bay ra.
Thiên hạ, bắt đầu đại loạn.
Nhưng giữa lúc mà vô số tin tức đang bay đi tán loạn, từ hoàng cung Tuyết thánh quốc phát ra một bức thư tín hướng đến Thiên Thần.
“Tra tìm nơi chôn cất linh cữu của Thiên Thần Vương Hiên Viên Triệt, rồi xác định xem thật hay giả.”
Gió nóng thổi mạnh, từ trước tới nay chưa từng có một mùa hè nóng đến mức này.
Minh Đảo phát binh tấn công Trung Nguyên, cùng đồng minh Hậu Kim, đồng thời công kích Ngạo Vân cùng Tuyết Thánh quốc.
Mà Ngạo Vân cùng Tuyết Thánh thì uống máu ăn thề, ba quân tế trời, sau đó phát binh đối kháng, nếu không phải ngươi chết thì ta chết, tuyệt đối không bao giờ chịu khuất phục dưới quyền uy của Minh Đảo.
Hàng trăm vạn binh mã đao thương hiển hách.
Gót sắt tung hoàng, gió mây cuồn cuộn.
Thiên hạ Trung nguyên, đại loạn.
” Con đích thân đi? Bên kia biên giới Hồ Nam rất nguy hiểm, con không cần…”
“Không, Thần không còn nhiều thời gian như vậy” Lạnh lùng ngắt ngang lời của Tiêu Thái Hậu, Lưu Nguyệt từ chối một cách rõ ràng dứt khoát.
“Không có nhiều thời gian như vậy?”Tiêu Thái Hậu lặp lại lời nói của Lưu Nguyệt lần nữa.
Nửa ngày sau mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng:” Không phải không có thời gian, mà là con muốn nhanh chóng báo thù cho hắn có phải không?”
Vừa nghe Tiêu Thái Hậu nói như vậy, ngón tay Lưu Nguyệt bất giác hơi hơi cứng đờ.
Toàn thân, trong nháy mắt co rút cùng hơi thở tuyệt vọng, cơ hồ bay lên không trung.
Nhưng trong khoảnh khắc đã dùng toàn lực kiềm chế lại, dồn hết sức chịu đựng thu hết lại vào trong.
Nhìn thấy sắc mặt bất động của Lưu Nguyệt, Tiêu Thái Hậu gắt gao nhắm mắt, sau đó đột nhiên dang hai tay ra ôm lấy hai bả vai Lưu Nguyệt.
Vuốt vuốt tóc Lưu Nguyệt, rồi nghiến răng nén lại bi thương nói: “Tại sao, tại sao lại như vậy? Ta đã tưởng rằng con sẽ được hạnh phúc”
Chính cái ngày biết được tin tức Hiên Viên Triệt đã chết, nàng (Tiêu Thái hậu) cũng đã đứng ngồi không yên.
Hiên Viên Triệt chết, sao lại xảy ra chuyện như vậy được? Sao có thể?
Có phải là Lưu Nguyệt đang diễn trò không?
Nhưng, vừa rồi nhìn thấy phản ứng trong mắt Lưu Nguyệt, nàng liền hiểu ra.
Cảm xúc này tuyệt đối không thể giấu giếm, sự tuyệt vọng cùng trống rỗng này, cảm giác trái tim như đã chết này sẽ không bao giờ sai, đó là những thứ không thế giả tạo được.
Được Tiêu Thái Hậu ôm, cùng với một câu ta đã tưởng rằng con sẽ rất hạnh phúc.
Thiếu chút nữa đã làm cho Lưu Nguyệt gục ngã.
Lúc đối mặt với cảnh Hiên Viên Triệt bị bắn trọng thương, nàng đã không khóc.
Lúc đối mặt với cảnh Hiên Viên Triệt ra đi, nàng cũng không khóc.
Lúc đối diện với Âu Dương Vu Phi, Độc Cô Dạ, Vân Triệu, nàng cũng vẫn không khóc.
Nhưng, giờ đây chỉ với một câu nói ta đã tưởng rằng con sẽ được hạnh phúc, lại suýt chút nữa khiến nàng không thể kìm nén được.
Đúng vậy, nàng cũng đã từng nghĩ rằng mình sẽ được hạnh phúc.
Cho dù ở thế giới hiện đại, nàng đã không tìm được hạnh phúc của nàng.
Pracell: chào mừng chương đầu tiên của Meo tỷ lên sàn *tung hoa bung lụa* , vị tỷ tỷ này sẽ là người edit chính trong thời gian 2 nàng kia học thi và ta ngụp lặn nhé các nàng
) :3 . Meo tỷ chỉ vừa mới tập edit từ đợt tuyển editor hồi hè thôi, sau vài chương beta tơi bời thì tỷ ấy lên tay hẳn luôn, lại còn rất hăng hái tích cực làm, đỡ cho ta nhiều lắm :”> , không có tỷ ấy chắc bộ truyện không thể tiếp tục cho đến hè năm sau rồi :3