Mục lục
Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Lựu Đạn

Đào Tử theo ngón tay Triệu Tuyết mà nhìn sang, nhìn một cái đã thấy được Thẩm Mặc Trần trong đám người, bất cứ lúc nào, ở đầu, cậu cũng luôn làm hấp dẫn ánh mắt người khác, chỉ là đôi mày đẹp kia bây giờ có chút nhíu chặt, giống như đang tự hỏi điều gì, da thịt trắng nõn như sứ, dưới ánh đèn trong sân bóng, nhuộm một màu trắng sáng, đôi mắt đen nháy dường như ngã màu, tỏ ra ánh sáng nhu hòa ấm áp, trong phút chống liền có thể lấy mất hồn phách của người khác.

Trái tim nhỏ bé của Đào Tử không nhịn được mà bắt đầu nhảy “Bang bang” không biết có phải hồi hộp do chuẩn bị biểu diễn hà là bởi vì sẽ biểu diễn ở trước mặc Thẩm Mặc Trần.

“Bình tĩnh, bình tĩnh, đây không phải là lần đầu biễu diễn trước mặt anh ấy.”

Đào Tử hít sâu một hơi, không ngừng tự thôi miên bản thân, lần trước biểu diễn chỉ là một cái cây, đứng bất động một chỗ a, hơn nữa khi ấy mình còn nhỏ, mỗi ngày chỉ biết đi loạn theo sau Thẩm Mặc Trần, căn bản là không cần khẩn trương gì, bởi vì hình tượng của cô trước mặt cậu sớm đã không có gì đáng nói.

Dường như nhận được ánh mắt của Đào Tử, đôi mày của cậu giãn ra, nhẹ quay đầu lại, ánh mắt nhìn đến chỗ nhóm Đào Tử đang đứng,một cái chớp mắt, Đào Tử liền cảm thấy thời gian như đứng lại, toàn bộ thế giới như im lặng, chỉ còn lại ánh mắt sâu hút của Thẩm Mặc Trần, ánh mắt động lòng người, sáng chói như ánh đèn trên sân khấu, thẳng chiếu rọi vào lòng mình.

Vì cái gì... Bất kể là cô ở đâu, cậu cũng có thể tìm được cô?

Thẩm Mặc Trần cẩn thận nhìn cô bé đang co rúm nơi cánh gà, rõ ràng không chút son phấn, không hề trang điểm lại làm cậu cảm thấy, cô là người xinh đẹp động lòng nhất trong đám người kìa, đôi mắt đen nhánh trong như suối trên núi đầy vô tội, mỗi lần chớp nháy liền làm cho cậu như nín thở, Đào Tử... thật sự không còn giống như lúc nhỏ.....

Chỉ là……

Thẩm Mặc Trần nheo đôi mắt đen dài của mình, vô cùng bất mãn nhìn Lăng Vân đang đứng cạnh Đào Tử, thằng nhóc thúi đó hôm nay mặc quần áo thân người dáng chó, càng làm nổi bật đôi mắt đào hoa của của ta, bên dưới mấy cô bé kia nhìn cậu ta không dời mắt, nhưng mà đây không phải chuyện quan trọng, quan trọng là thằng nhóc thúi đó làm gì đứng gần quả đào nhỏ của mình như vậy chứ?

Hừ...

Nhớ lại khi nãy vào cổng trường, Lăng Vân đã nói câu kia, đây là hắn hạ chiến thư với Thẩm Mặc Trần mình a...

Đào Tử vỗn dĩ nhìn thấy Thẩm Mặc Trần chú ý đến mình còn có chút vui vẻ, chỉ là không biết vì sao, dần dần cảm thấy trong mắt Thẩm Mặc Trần chứa đựng một loại ánh mắt muốn giết người dầy đặc, chẳng lẽ mình đã đắc tội anh ấy chuyện gì rồi?

Hình như...Là không có...

Đào Tử thè lưỡi, nhanh xoay đầu đi, không dám nhìn về phía Thẩm Mặc Trần nữa.

Người trong sân bóng cơ bản đã yên ổn chỗ, ánh đền trên trần nhà dần tối đi, chỉ để lại ánh đèn trênsân khấu, lập lòe bảy sắc cầu vòng.

Buỗi văn nghệ tạm biệt đội thiếu niên sắp bắt đầu.

Tuy là nói biểu diễn văn nghệ, nhưng cuối cùng cũng đâu phải là diễn viên chuyên nghiệp biểu diễn, huống chi cũng không ảnh hưởng quá lớn đến học tập.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK