Sau bữa cơm chiều, sau khi làm xong bài tập, Đào Tử liền phá lệ không ăn vạ trong phòng Thẩm Mặc Trần nữa, mà sớm chạy về phòng mình.
Thẩm mặc Trần nhìn bóng dáng xách cặp chạy vội vàng của bé ngốc, truy rằng có cảm thấy kì cục, nhưng cũng không nói gì, có thể đang lúc dì cả đến thăm, nên thấy mệt, muốn đi ngủ sớm một chút chăng?
Đào Tử sau khi về phòng, nghĩ nghĩ vẫn là nên đi khóa cửa lại trước đã, sau đó lấy tiểu thuyết Triệu Tuyết đưa trong cặp ra, sau đó nằm bò trên giường, nghiêm túc học hỏi.
Chỉ là …Đào Tử càng xem, càng đỏ mặt.
Trong tiểu thuyết nam chính và nữ chính, mới đầu chỉ hôn hôn, sau đó liền đẩy đến các kiểu, bổ nhào vào, ăn sạch sẽ, mãi đến khi Đào Tử thấy nữ chính yếu ớt mà liên tục nói với nam chính “Chồng ơi…Người ta còn muốn nữa…”
Khuôn mặt nho nhỏ của Đào Tử đã bị nung cháy đến độ không nhận ra được.
Trách không được, mỗi lần mình gọi Thẩm Mặc Trần là chồng thì bên cạnh luôn có bạn học nhìn mình với ánh mắt sâu xa, trời ạ…cô rốt cuộc có bao nhiêu là ngu ngốc…Mới có thể ngày ngày đều treo hai chữ chồng ơi ngoài miệng chứ….
Đào Tử buồn bực nhớ đến ngày hôm qua, Thẩm Mặc Trần nói thần kinh phản xạ của mình chậm chạp, mình còn ương bướng cãi lại, bây giờ xem ra, mình thật sự là ngu ngốc đến trời cũng không chứa được nữa rồi.
“Đào Tử, em ngủ rồi hả?” Ngoài cửa vang lên giọng nói trầm thấp của Thẩm Mặc Trần, còn có tiếng gõ cửa.
“Chưa…Em chưa có ngủ…” Đào Tử nhanh tay đem giấu cuốn tiểu thuyết xuống dưới gối đầu giường, sau đó đi ra mở cửa cho Thẩm Mặc Trần.
“Em không khỏe hả? Sao mặt lại đỏ như vậy?”
Tui: Tui là tui nể hai cô cậu kia lắm, bạn bè tốt ghê luôn