nhẹ nhàng đặt Đào Tử xuống giường, Thẩm Mặc Trần định đi ra, thì dường như Đào Tử cảm giác được ấm áp vừa quanh thân mình sắp rời đi, miệng kéo căng, nhẹ giọng nức nở thành tiếng.
Lại! Nữa! Rồi….
Thẩm Mặc Trần dở khóc dở cười mà nhìn cô, cũng đã mười mấy tuổi mà sao cô vẫn cứ như hồi còn bé, khi đi ngủ một hai phải có người ngủ cùng mới chịu, bài tập cậu còn chưa làm xong hết đâu. Đào Tử nắm chặt góc áo cậu nói gì cũng không buông ra.
Thẩm Mặc Trần có chút bất đắc dĩ nhìn cô, nhẹ nhàng đem tay cô hòa vào tay mình rồi nắm chặt lại, tay nho nhỏ của cô lành lạnh, một chút ấm áp cũng không có, cậu nhíu mày, nhướn người kéo một cái chăn khác sang đắp cho cô.
Chỉ là qua nửa tiếng mà tay cô vẫn còn lạnh như trước.
Thẩm Mặc Trần đưa tay lên nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ đêm, thường ngày đến giờ này cậu cũng đãđi ngủ, do dự một lát, cuối cùng cũng nhẹ tay nhẹ chân leo lên giường, nằm bên cạnh cô.
Đào Tử tuy là ngủ rất say nhưng cảm giác rất nhanh nhạy, Thẩm Mặc Trần vừa mới nằm yên ổn, cô đãtự giác mà đem cả người lăn qua phía cậu.
Thẩm Mặc Trần đáng thương, bị bạch tuộc tám chân tên gọi Đào Tử quấn suốt một đêm.
Buổi sáng ngày hôm sau, vào lúc đại diện lớp thu bài tập toán, liền nhận ra Thẩm Mặc Trần vậy mà không có nộp bài, chuyện này rất hiếm lạ, giống như sao chổi Halley bảy mươi sáu năm mới đến thăm hỏi trái đất một lần.
Mà đối với ánh mắt nghi hoặc của đại diện môn toán, Thẩm Mặc Trần không chút nể nang ngáp dài mộtcái, sau đó ngay cả vẻ mặt xin lỗi cũng không có mà hờ hững nói “đã quên mang theo rồi.”
“……”
Cậu mà cũng quên mang bài tập theo sao?
Vẻ mặt bạn đại diện môn toán có chút khó tin, lại cũng không hoi ttieeps điều gì.
trên mặt Thẩm Mặc Trần dáng bộ ngủ không ngon lại thêm thái độ người sống chớ đến gần, giống như quả bom hẹn giờ, nói không chừng lỡ tay chạm vào chốt mở, liền đột nhiên nổ tan tành ….
Chỉ là lúc đại diện toán đi nộp vở bài tập có đem chuyện này báo lại, thầy dạy toán tuy rằng cũng có chút nghi hoặc nhưng lại không nói gì, so với thành tích của Thẩm Mặc Trần mà nói, đừng nói là quên ở nhà, liền ngay cả cậu không làm bài tập đi chăng nữa, thì thầy cũng không có bất cứ dị nghị nào.
Mặc dù sự thật thì Thẩm Mặc Trần chính xác là không làm bài tập
Đào Tử ngủ ngon cả đêm, đặc biệt là trong lòng luôn ôm một cái lò suổi lớn ấm áp, bây giờ chính là tình thần sáng láng, ngồi trên lớp nghe thầy giảng bài, thật ra thì tâm tư sớm lén lúc bay chạy không biết đến nơi nào.
cô còn nhớ rõ, đêm qua Thẩm Mặc Trần đối với mình rất là dịu dàng, tại sao buổi sáng sau khi thức dậy liền thấy cậu ấy nằm cạnh lại đang rất là tức giận nhìn mình?
Đào Tử vắt hết óc đẻ nhớ lại, nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra câu trả lời, aizzz, đêm qua là lò sởi thật rất ấm áp, cô chỉ là ôm có chút khít chặt, hình như mặt cô cọ cọ khắp nói, rốt cuộc thì cô đã chỗ nào đắc tội Thẩm Mặc Trần đây…