Vừa mở mắt ra, liền thấy một đôi mắt sâu thẳm đen như mực đang tỉ mỉ nhìn mình.
Đào Tử sửng sốt một chút, chớp chớp mắt, lúc này mới phản ứng, thì ra là Thẩm Mặc Trần.
Thẩm Mặc Trần thấy bé mở mắt, liền thẳng lưng đứng dậy, nhàn nhạt nói “Nhanh nhanh lên, nếu đến trễ, không thể đi chơi được đâu.”
“A…A…” Đào Tử liên tực gật đầu, như chú cá chép lộn vòng trên giường, nhanh chân chạy thẳng đến phòng vệ sinh, một loạt tiếng động rửa mặt vang ra, lại nghe sột soạt thay quần áo, Đào Tử chuẩn bị xong rồi, rất là ngoan ngoãn đứng bên cạnh Thẩm Mặc Trần.
Khóe miệng mẹ Tô có chút mở, cái này cũng quá nhanh đi, từ nữa tiếng mà thẳng nhảy vọt còn ba phút, nhanh như ngựa chạy, trái tim già nua của mình chắc không giữ được a.
Ánh mắt ba Tô phức tạp nhìn Thẩm Mặc Trần một cái, chẳng lẽ con gái nhà mình đời này nhất định phải bị thằng nhóc thối này ăn sạch sẽ sao?
Nguyệt Vi thì cũng không có phản ứng gì đặc biệt cả, lúc trước khi mà Đào Tử ở nhà họ. vẫn luôn là Thẩm Mặc Trần gọi bé thức dậy.
Trong ấn tượng của cô thời gian thức dậy của Đào Tử cũng rất nhanh, sao mà mẹ bé lại nói nếu khôngđến ba mươi phút thì liền không chịu dậy nhỉ?
Có điều, nếu như Đào Tử đã chuẩn bị xong rồi, thì họ liền rời khỏi khách sạn, đi đến nói đã định sẵn.
thật giống như khi đến Bắc Kinh, không đến trường thành không là hảo hán, đến Hải Nam không dạo một vòng Thiên Nhai Hải Giác thì cũng như là chưa từng đến.
tuy thời gian còn sớm, nhưng khi họ đến nơi, cửa vào cũng đã có rất nhiều người xếp hàng chờ lấy phiếu, hướng dẫn viên du lịch đầu đội nón lưỡi trai, tay cầm lá cờ nhỏ chỗ nào cũng có.
Ba Tô bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu “Đúng là cho dù đến sớm cỡ nào, cũng có rất nhiều người a,.Xem ra muốn nhìn thất Thiên Nhai hải Giác yên tĩnh chỉ có thể đến vào buổi tối thôi.”
“Cha nuối, chúng ta là vì sao không đến đây vào lúc muộn hơn?” Đào Tử to mắt, vẻ mặt đầy kì lạ nhìn giáo sư Thẩm
“Ngốc, buổi tối ở đây không mở cửa.” Thẩm Mặc Trần nhàn nhạt liếc mắt nhìn bé một cái nói.
“A… Ra vậy.” Đào Tử vô cùng oan ức cúi đầu, bé chỉ lần đầu đến đây, lại không biết thời gian mở cửa.
Nguyệt Vi dùng sức gõ đầu Thẩm Mặc Trần, trừng mắt nhìn cậu nói “Con thì thông minh rồi, Đào Tử người ta thật rất đáng yêu.”
Thẩm Mặc Trần tỏ vẻ không sao, nhún vai, nhỏ giọng nói “Heo cũng rất đáng yêu.”
“Hăc, tinh tinh cũng rất thông minh.” Đào Tử nghiêm túc nhìn Nguyệt Vi nói, bé nhớ rất rõ, thầy cô giáo đã có nói qua, động vật trên đất thông minh nhất chính là tinh tinh.
“Em dám sao sánh anh với tinh tinh?” Cậu rất bất mãn mà duỗi tay túm lấy bím tóc của bé, thẳng tay kéo làm cho Đào Tử nhe răng trợn mắt hô to cứu mạng.
“anh còn không phải lấy em so với heo sao?” Đào Tử nước mặt lưng tròng xoa xoa bím tóc của mình, trong lòng âm thầm tự hói, có cần cắt tóc ngắn hau không, như vậy thì anh cũng sẽ không thể túm bím tóc mình được nữa.
“Hừ” Thẩm Mắc Trần trắng mắt liếc bé, liền quay đầu di không hề nói lại bé.