“Con gọi Trần Trần là anh hả?” Nguyệt Vi rõ ràng là sửng sốt một chút, sau đó liền cười trộm, trách không được vì sao hôm nay Thẩm Mặc Trần lại không vui, thì ra là chức vị ông xã mười mấy năm qua của mình bị hạ bậc nghiêm trọng “Đào Tử trước kia không phải đều gọi Trần Trần là chồng, sao lại đổi nhiên đổi xưng hô gọi anh trai như vậy?”
“Bởi vì con thấy tụi con ở cùng nhau cũng không khác gì anh em là mấy ạ.” Quả đào nhỏ buồn bực nhìn vẻ mặt tươi cười quỷ dị của Nguyệt Vi, lại nói “Lần trước con hỏi anh ấy, đối với con có cảm giác tim đập nhanh hay không, hoặc là không thấy con liệu có thế sẽ nhớ con hay không, anh ấy còn ngờ con bị đụng đầu nữa đó.”
“Ha~~~” Nguyệt Vi rốt cuộc nhịn hết nỗi phải bật cười.
“Vậy với Trần Trần, Đào Tử có cảm giác tim đập loạn không?”
“Ngày thường thì không có, nhưng mà mỗi lúc anh ấy đến gần con, lại đặc biệt nhảy rất nhanh.” Quả đào nhỏ thành thật trả lời, “Nhưng mà bạn học con nói là bất kể ai khi mà có người đột nhiên đến gần, đều sẽ bị dọa nhảy dựng lên, tim đập nhanh cũng là bình thường.”
“A!!!” Nguyệt Vi như suy nghĩ gật đầu, rất tự nhiên hỏi “nói mấy lời này với con là bạn học nam phải không?”
“Dạ, mẹ nuôi, mẹ sao lại biết được?” Quả đào nhỏ ngạc nhiên nhìn mẹ nuôi.
“Ừ, mẹ đoán đại thôi.” Nguyệt Vi cười tủm tỉm, trả lời qua loa, cũng không hỏi thêm cái gì, câu trả lời đãquá rõ ràng, con trai ngốc nhà mình đã nhận ra tình cảm của bản thân dành cho Đào Tử, mà bé ngốc này lại mông lung cái hiểu cái không, trước mắt đã đem ông xã cùng anh trai gộp chung làm một, hắc hắc, thật khó mà có thể thấy được vẻ mặt thằng nhóc thúi nhà mình bị thất tình.
Nguyệt Vi quyết định, lần này cần phải nhìn thật kỹ xem Thẩm Mặc Trần sẽ giải quyết khó khăn này của bản thân như thế nào, hoặc là sẽ giúp con trai thêm chút lửa, chút dấm, lại thêm một chút gió, có vẻ là không tồi đâu....