Toàn bộ quang cảnh nằm trên lưng núi, mặt hướng ra biển, nước biển trong suốt, sóng dâng cuồn cuộn, rừng dừa che phủ, vách đá san sát nhau, trời nước một màu.
Giáo sư Thẩm không hổ là người nghiên cứu lịch sử cổ đại, kể trong quá trình nơi đây được hình thành có không ít chuyện xưa, thật sự hạ bút thành văn, sinh động như thật, so với hướng dẫn viên du lịch lại còn có hài hước hơn, trong lúc nhất thời liền hấp dẫn không ít người đi theo sau họ, vừa nghe chuyện vừa ngắm cảnh đẹp.
Vóc dáng Đào Tử tương đối nhỏ, lại bị những người này chen lấn, chớp mắt liền cách xa mọi người mấy mét, thấy những người trước mặt thật to lớn như mấy hòn đá che khuất tầm mắt, trong lòng Đào Tử không nhịn được sốt ruột, khu du lịch đông người thế này mà để lạc mọi người cũng không phải chuyện đùa.
Ngay lúc Đào Tử đang cố hết sức đi về phía trước thì có một bàn tay ấm áp đưa ra nắm tay kéo bé đi.
Đào Tử nhìn theo cánh tay lên phía trước, liền thấy gương mặt không cảm xúc của Thẩm Mặc Trần đang nhìn mình.
“Ô...Ô, chồng ơi...” Đào Tử có chút uất ức nhìn cậu.
“Theo sát anh, nếu đi lạc sẽ không ai tìm được em đâu.” Thẩm Mặc Trần quay đầu, kéo bé đi đến chỗ giáo sư Thẩm.
thật là hung dữ a...
Đào Tử chớp chớp mắt, nhìn bóng dáng Thẩm Mặc Trần lôi kéo mình xuyên qua đám đông, đi về về trước, trong lòng cười trộm, hai tay nhỏ đầy thịt, bắt lấy cánh tay của cậu, cười tủm tỉm nói.
“Hắc hắc, nói là không ai tìm được em, anh không phải đã tìm được em sao.”
Thẩm Mặc Trần đang đi ở phía trước, thân mình có chút đơ, cũng không quay đầu, cũng không nói gì, chỉ là dùng thêm sức nắm chặt tay bé.
“Ai nha, đau chết đi, nhẹ một chút....” Tay bé của Đào Tử bị cậu dùng sức bóp chặt, lập tức nước mắt rưng rưng, đây tuyệt đối chính là trả thù.
“Hừ.” Người nào đó vẫn như cũ trả lời bé bằng giọng mũi đầy vẻ khinh thường.
“Có thấy không, hai chữ Thiên Nhai, là do thái thú quận Châu Nhai nhà Thanh là Trình Triết khắc lên vào năm Ung Chính thứ nhất, đối diện chính là khối đá có hai chữ Hải Giác, là được khắc lên một văn sĩ vô danh vào thời kỳ dân quốc.”
Giáo sư Thẩm chỉ vào hai tảng đá trước mặt, giải thích rõ ràng với mọi người.
“Châu Nhai là gì ạ?” Đào Tử ngẩng khuôn mặt tròn tròn, kì lạ hỏi.
“Châu Nhai là thành phố Tam Á bây giờ đó con.” Giáo sư Thẩm cười tủm tỉm nhìn Đào Tử giải thích “Thái thú Châu Nhai cũng giống như thị trưởng Tam Á hiện nay.”
“A...” Đào Tử gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Đương nhiên rồi, hai tảng đá Thiên Nhai và Hải Giác đều có lai lịch cả, truyền thuyết kể rằng đó là mộtđôi trai gái yêu nhau đậm sâu nhưng lại chia cách bởi mới thù truyền kiếp của gia tộc, tình yêu của họ bị người trong tộc phản đối, vì thế liền chạy trốn đến nơi này, cùng nhau nhảy vào biển rộng, hóa thành hai tảng đá, vĩnh viễn đối mặt nhau. Người đời sau vì thương tiếc tưởng nhớ họ đã vì tình yêu mà kiên trì đến cùng, khi yêu nhau họ thường nói “Thiên nhai hải giác vĩnh viễn tương tùy’’ để tỏ rõ lòng mình.” Chuyện xưa mà giáo sư Thẩm kể cũng chỉ là dời truyền miệng mà thôi, sự thật còn phải chờ kiểm chứng.
“Được rồi, được rồi, nói nhảm nhiều như vậy.” Nguyệt Vi ngại giáo sư Thẩm dài dòng, nhìn chồng phẩy phẩy tay, sau đó quay quay đầu cười tủm tỉm nhìn Thẩm Mặc Trần cùng Đào Tử “Nhanh, hai con lại đứng dưới tảng đá Thiên Nhai đi, mẹ sẽ chụp ảnh cho hai con.”
“Dạ.” Đào Tử rất vui vẻ gật đầu, hai tay ôm lấy cánh tay Thẩm Mặc Trần, liền ngoan ngoãn đứng dưới hai chữ Thiên Nhai.