“Các em...” Diệt Tuyệt Sư Thái ở sau lưng tức giận thở dốc.
“cô giáo, đừng nóng giận, tôi sẽ cùng cô nói về chuyện tảo hôn của hoàng đế trong lịch sữ....” Sau đó giọng giáo sư Thẩm không nhanh không chậm nói ra, hôm nay, dù sao buổi sáng anh cũng không có lớp, cũng có thời gian tặng cho Diệt Tuyệt Sư Thái một bài lịch sử nổi tiếng đi.
Sau lại nghe nói, buổi sáng ngày hôm đó, không biết giáo sư Thẩm cùng Diệt Tuyệt Sư Thái đóng cửa đàm đạo trong bao lâu, chỉ biết là từ đó về sau, giang hồ không còn Diệt Tuyệt Sư Thái trong truyền thuyết nữa, đối với chuyện nam nữ sinh có chút động lòng, cô giáo cũng bắt đầu nhắm một mắt mở một mắt, mắt điếc tai ngơ.
Có điều buổi sáng ngày hôm đó, hình ảnh Thẩm Mặc Trần lôi kéo nắm tay Đào Tử từ phòng giáo vụ đira, bị rất nhiều bạn học nhìn thấy, sau đó tin tức lại như gió xuân thổi vào đất liền, truyền đi khắp trường.
Đào Tử cũng không biết được rằng ngày thứ hai sau khai giảng cô đã trở thành người nổi tiếng toàn trường, sau khi từ phòng giáo vụ đi ra, vẻ mặt rất thơ ngây mà trở về lớp học của mình.
Giờ học còn sớm nên chưa bắt đầu, nhưng cơ bản là các bạn học đã đến đủ, có một vài bạn đến trễ, cũng nghe nói chuyện vừa rồi kích động lòng người, trở lại lớp học liền ầm ĩ lan truyền, toàn bộ lớp học như muốn nổ tung.
Cho nên khi mà Đào Tử vừa xuất hiện trước cửa lớp, thì vốn dĩ lớp học đang rất ồn ào lập tức liền yên lặng, ai cũng nhìn Đào Tử với ánh mắt tò mò.
“Ách...” Đào Tử bị các bạn nhìn có chút không được tự nhiên, vội vàng đi đến chỗ ngồi của mình, vừa mới ngồi xuống, đã bị Truyện Tuyết lôi kéo cánh tay nhỏ giọng hỏi ”Đào Tử, bạn cùng với Thẩm Mặc Trần kia thật sự đang nói chuyện yeu đương hả?”
“Cái này...” Lời đồn đãi với tốc độ cao bao nhiêu vậy????
“Nghe nói Thẩm Mặc Trần lúc đang ở phòng giáo vụ, cũng vẫn nắm tay bạn, thái độ ngoan cường chống cự Diệt Tuyệt Sư Thái!!!” Thái độ Triệu Tuyết thật sự vô cùng kích động, tựa như là chính mình tận mắt chứng kiến.
“không cần nói quá vậy chứ!” Đào Tử nhớ lại chuyện ở phòng giáo vụ, Thẩm Mặc Trần với vẻ mặt lạnh nhạt như vậy, cái gì mà nắm chặt tay này nọ chứ, điều là do các bạn tưởng tượng đi?
“Hai bạn rốt cuộc là quen biết thế nào?” Lòng hiếu kì của Triệu Tuyết như chồi non từ lòng đất nẩy nở đón ngày xuân, sinh mệnh ngoan cường mà hướng đến ánh mặt trời để sinh sôi.
“Chuyện này...” Đào Tử gãi gãi đầu mình, quen biết như thế nào? cô từ lúc có trí nhớ là đã biết Thẩm Mặc Trần rồi.
“Chào các em, bắt đầu vào học nào.” không biết khi nào, thì thầy Triệu Quảng đã vào lớp, tùy tiện đem sách ngữ văn đặt trên bàn, bắt đầu hướng dẫn mọi người đọc theo.
Triệu Tuyết thè lưỡi với Đào Tử, nhanh cầm lấy ngữ văn bắt đầu đọc.
Quả Đào không biết có phải do tâm lý hay không, cảm thấy trong cả tiết học, ánh mắt thầy Triệu cố ý vô tình mà liếc nhìn mình, làm hại cô cả tiết học ngữ văn, ngồi thật ngay ngắn, dùng hết sức mà đọc.
Cuối cùng cũng hết giờ học, Đào tử đứng dậy tính đi toilet, lúc đi ngang qua người thầy Triệu, thầy cười hì hì nhìn Đào Tử, dùng giọng nhỏ đến nỗi giống như chỉ có thể để hai người nghe được “Con dâu? Ha?”