Mục lục
Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Lựu Đạn

Quá trình trao giải kết thúc, sân bóng rỗ ồn ào cuối cùng cũng dần dần khôi phục yên tĩnh.

Lăng Vân từ toilet đi ra, liền cảm giác hơi lạnh thấu xương ập thẳng đến mặt mình, theo bản năng muốn tránh nhưng lại chậm mất một nhịp.

Nắm đấm của Thẩm Mặc Trần không trái không phải, nặng nề mà đánh thẳng vào mặt Lăng Vân.

“A…” Lăng Vân bị đánh bất ngờ nên bị đẩy lui về sau hai bước, vừa vững gót chân, đỡ lấy gương mặt vừa bị đánh, tức giận ngẩng đầu, nhìn Thẩm Mặc Trần đang mang vẻ mặt hờ hững đứng trước mặt mình, tức giận hỏi “Cậu làm gì thế hả?”

“Cảnh cáo!” Thẩm Mặc Trần lắc lắc cổ tay phải vừa mới đánh Lăng Vân, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm Lăng Vân nói “không được tùy tiện chạm vào Đào Tử.”

“Bệnh thần kinh!” trên má trắng nõn của Lăng Vân bắt đầu nổi dấu vết đỏ hồng, trong đôi mắt đẹp của cậu đột nhiên như bắn ra lửa.

Trong chớp nhoáng, một thân soái ca tây trang màu đen, bị cậu tùy tiện kéo một cái, liền ném xuống đất, tiếp theo nắm đấm đánh thẳng đến người Thẩm Mặc Trần.

“không xong! không xong! Đào Tử, chồng cậu đánh nhau với Lăng Vân trong toilet rồi!” một bạn nữ cùng khối đột nhiên hốt hoảng chạy vọt vào lớp, thẳng chạy đến trước mặt Đào Tử, hoảng hốt nói.

“Cái gì!!!” Đào Tử và Triệu Tuyết bật dậy cùng lúc, nhìn nhau một cái rồi cùng vội vã chạy đến bên đó.

Phía toilet cũng đã có rất nhiều học sinh vây kín, nhưng lại không có ai dám nhảy ra ngăng cản, thật sựlà chuyện quá tàn bạo, hình ảnh quá máu me.

Bởi vì mới chuẩn bị lao lên can ngăn, liền bị Thẩm Mặc Trần cũng Lăng Vân hất ra, hung hăng mà nóivới bạn ấy “Bớt lo chuyện người khác đi.”

Vì thế mà bây giờ, bạn học vây quanh rất biết phối hợp mà đứng cách bọn họ vài mét, vây thành vòng tròn, ngoài miệng la hét “Các cậu đừng đánh nhau nữa, đừng đánh nhau nữa…”

Lúc Đào Tử chạy đến, trong ngoài hành lang toilet lần ba, chật như nêm, cô cùng Triệu Tuyết sốt ruột mà dậm chân, vừa lớn tiếng kêu “Các cậu nhường đường một chút.” Vừa cố gắng chen vào trong.

không biết là ai nhìn thấy Đào Tử, la to lên một tiếng “Vợ Thầm Mặc Trần đến rồi, mấy cậu tránh ra!”

Đám người đang vây xem vô cùng tự giác mà tránh ra.

Đào Tử liếc mắt là đã có thể nhìn thấy Thẩm Mặc Trần cùng Lăng Vân trong vòng vây của mọi người, hai người đang đánh nhau nẩy lửa.

một tay Thẩm Mặc Trần túm lấy tay Lăng Vân, tay khác cung thành nắm đấm, đột nhiên vung lên người Lăng Vân như mưa, mà Lăng Vân cũng vừa dùng tay miễn cương ngăn cản lực đánh đến của Thẩm Mặc Trần, một bên dùng sức vung chân đá Thẩm Mặc Trần.

“Dừng tay, mau dừng tay!!” Trong lòng Đào Tử quýnh lên, nhảy bổ về phía Thẩm Mặc Trần.

“Đào Tử!” Thẩm Mặc Trần trong lòng hốt hoảng, nhanh thu lại tay đấm vừa lao ra, ngược lại ôm lấy Đào Tử, chỉ là Lăng Vân, chân kia tung cước thu lại không kịp, mắt thấy sắp đá trúng người Đào Tử, Thẩm Mặc Trần liền ôm Đào Tử xoay người lại, nhận lấy cú đá mạnh mẽ kia.

“A….” Thằng nhóc thúi, dùng sức mạnh như vậy làm gì!!! Thẩm Mặc Trần ôm Đào Tử miễn cưỡng đứng vững, tức giận quay đầu trừng mắt nhìn Lăng Vân.

“Quả đào!” Thẩm Mặc Trần trong lòng cả kinh, chạy nhanh thu hồi đã lao ra

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK