“Bạn học Tô Đào, cậu sao lại cố chấp với chuyện này như vậy?” Khúc Vũ mang vẻ mặt dở khóc dở cười nhìn cô.
“Gọi tớ Đào Tử là được rồi!” Đào Tử đưa tay chống cằm, nhìn vẻ mặt rối rắm của Khúc Vũ, tròng mắt đảo vòng, lại nói “Vậy nếu là cậu không muốn nói người đó là ai, thì miêu tả dáng vẻ bạn ấy một chút đi.”
“Miêu tả dáng vẻ?”
“Ừ, như vậy, tớ hỏi cậu, cậu trả lời!” Đào Tử đối với chuyện này, rõ ràng không theo kịp Khúc Vũ, tay nhỏ vung lên, rất dũng cảm nói “Người kia học cùng trường với chúng ta sao?
“Ừ.”
“Là học chung khối với chúng ra sao?”
“Ừ.”
“Bạn ấy xinh đẹp không?”
Khúc Vũ cười cười, gật đầu, lại lắc đầu.
“Có ý gì đó? Bạn ấy rốt cuộc là xinh đẹp hay không xinh đẹp á?”
“cô ấy có khi sẽ rất xinh đẹp, nhưng phần lớn là cô ấy rất đáng yêu.”
“A, a!!” Đào Tử đột nhiên nhìn cậu cười xấu xa, duỗi tay chọc chọc cánh tay cậu trêu “Vậy là cậu thích cô bạn ấy xinh đẹp hay là đáng yêu.”
Vấn đề này, Khúc Vũ không trả lời, chỉ là khóe môi hiện lên nụ cười dịu dàng.
“Được rồi, vấn đề tiếp theo, ừm… cô bạn ấy biết cậu thích cô ấy không?”
“Biết.” Khúc Vũ gật đầu, rất bình tĩnh mà nhìn Đào Tử, mỉm cười nói “Tớ đã nói với cậu ấy.”
“Vậy, cô ấy cũng thích cậu sao?” Đào Tử nghiêng đầu nhìn cậu, tuy rằng Khúc Vũ không phải là soái ca làm người nhìn chói mắt, nhưng cậu lại có khí chất độc đáo riêng mình, chỉ là một cái cười ấm áp, làm cho người ta thêm tin cậy “Cậu ưu tú như vậy, cô ấy khẳng định cũng thích cậu đi?”
“……” Tươi cười trên mặt Khúc Vũ nhạt dần, sau đó chậm rãi lắc đầu.
“Hả?” Đào Tử nhìn cô đơn trên mặt Khúc Vũ, không khỏi tròn mắt ngạc nhiên hỏi “không thích? Hay là không biết?”
“cô ấy có người yêu rồi, nhưng người đó không phải tớ.” Giọng nói trong trẻo có chút lạnh nhẹ nhàng truyền đến, rõ ràng là giọng điều tự nhiên mà lại làm người cảm thấy đau lòng.
Đào tử trong khoảng thời gian ngắn như thế cũng không nói được lời nào an ủi cậu, trách không được vừa nãy cậu không muốn nói cho mình, người cậu thích là ai, thì ra là như vậy.
“Cậu cũng đừng khổ sở, người ưu tú như cậu, có lẽ là cô ấy không biết, nếu cô ấy biết nói không chừng sẽ thích cậu đó.” Đào Tử suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc mới nói được một câu an ủi như vậy.
“không sao.” Khúc Vũ lắc đầu, một bàn tay tự véo cằm mình, cười cười nhìn Đào Tử nói “Thích mộtngười, không nhất thiết là ở bên cạnh người ấy, huống chi bây giờ tớ cũng không thể cho cậu ấy hứa hẹn điều gì.”
“A…Vậy nếu là vậy….” Đào Tử đang định nói thêm điều gì, tiếng chuông vào học vang lên, cô nhìn thấy Khúc Vũ ôn hòa cười với mình, liền cúi đầu, tiếp tục làm bài tập, chỉ là cô xoay người lại, nhìn bài tập của mình phát ngốc.
Ai…Vì cái gì lại không thể ở bên nhau???
Sau giờ tan học, Đào Tử ngồi sau xe của Thẩm Mặc Trần, ôm eo cậu, cảm thái như vậy.