một đám trẻ giơ hai tay vội vàng chạy về phía phụ huynh của mình, sau khi được người lớn ôm vào lòng, càng không ngừng làm nũng: “Con muốn ăn cái này, con muốn ăn cái kia, con muốn ôm đi.”
Mỗi yêu cầu của bọn trẻ đều được đáp ứng, đám người lớn đứng đợi ở trước cửa nhà trẻ rốt cục chậm rãi tản đi.
Trầm Mặc Trần và Đào Tử nắm tay chậm rãi đi về phía cổng nhà trẻ.
Bé gái khuôn mặt tròn tròn đi ở phía trước, vóc dáng so với bé trai ở phía sau nhỏ hơn một cái đầu, nhưng vẻ mặt sáng lạn tươi cười, giống nhau trong tay đang nắm chặt toàn bộ thế giới của mình.
Bé trai đi ở phía sau cô mi thanh mục tú*, bộ dáng không tình nguyện, lông mi gắt gao nhăn lại, như muốn vùng khỏi tay cô, nhưng do dự nửa ngày, vẫn như cũ tùy ý để cô nắm.
Đào Tử ngẩng đầu nhìn về phía cổng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cha nuôi và mẹ nuôi đang đứng ở một gốc cây cách đókhông xa, cười tủm tỉm nhìn về phía bọn họ.
Lúc này liền lôi Trầm Mặc Trần nhảy chân sao đi về phía bọn họ.
Đây không phải lần đầu tiên, Đào Tử ở lại nhà Trầm Mặc Trần. Trước kia khi ba mẹ Đào Tử đi công tác, liền thường xuyên gửi Đào Tử ở nhà của hắn, mỗi khi đến lúc này, Đào Tử đều vô cùng vui vẻ, bởi vì rốt cục không cần cùng Trầm Mặc Trần tách ra, lại có thể ôm hắn cùng nhau ngủ.
Chẳng qua Đào Tử vui vẻ, nhưng Trầm Mặc Trần cao hứng không được. Bởi vì tư thế ngủ của Đào Tử thật sự là một lời khónói hết, quan trọng hơn là, nếu Trầm Mặc Trần không ôm cô ngủ, thì cô sẽ giống như con bạch tuộc, quấn chặt lấy hắn.
đã không biết đây là lần thứ mấy, Trầm Mặc Trần thừa dịp cô ngủ say, nghĩ hết mọi biện pháp đem tay và chân của cô đangquấn lấ trên người mình lấy ra, sau đó sẽ đem cánh tay của mình rút về, nhưng là, mỗi lần đến lúc này, Đào Tử đang ngủ sẽđột nhiên khóc lên, sau đó đánh thức ba Trầm và mẹ Trầm.
Loại thời điểm này, Trầm Mặc Trần chỉ có thể giả bộ ngủ.
Ngay từ đầu Nguyệt Vi còn không biết Đào Tử xảy ra chuyện gì, chỉ có thể đem cô ôm lấy dỗ dành, sau lại phát hiện được, dứt khoát trực tiếp ôm cô, để về phía người của Trầm Mặc Trần, tiếng khóc lập tức liền ngừng, chỉ còn lại Trầm Mặc Trần buồn bực nằm ở trên giường, cảm thấy chính mình sắp bị Đào Tử đè chết.
nói tóm lại, ở trong mắt của Trầm Mặc Trần khi còn nhỏ, Đào Tử là một cái tồn tại vô cùng phiền toái, như thế nào đuổi cái đuổi nhỏ này cũng không được.
Đào Tử đi theo Trầm Mặc Trần một đường từ lớp mầm lên lớp chồi lại tới lớp lá.
Rốt cục Trầm Mặc Trần bảy tuổi, có thể đi học tiểu học.
Cánh cửa trường iiểu học cũng không dễ tiến vào như nhà trẻ, lúc đó chỉ mới Đào Tử mới năm tuổi, hiệu trưởng trường tiểu học nói thế nào cũng không chịu nhận nàng. Đào Tử ở nhà nước mắt lưng tròng khóc vài ngày, trông mong nhìn ba mẹ cô, lại chỉ có thể ngoan ngoãn mỗi ngày đi nhà trẻ.
Trầm Mặc Trần rốt cục thoát khỏi cái đuôi nhỏ hay đi theo hắn, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Mi thanh mục tú: là chỉ lông mày thanh mảnh, rõ nét, còn ám chỉ mắt sáng và đẹp. Người có đặc điểm này có đầu óc thông minh, linh khí dồi dào, tâm tính nho nhã, có khả năng quan sát nhạy bén và phân tích tốt.