Mục lục
Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Mặc Trần thấy cô rõ ràng là đang rất mê mang, nhưng vẫn gật đầu đồng ý với mình sẽ nhanh lớn lên, nhịn không được cong cong khóe miệng, hôn nhẹ lên trán cô “Ngốc chết được, muốn hay khôngcũng không do em quyết định.”

“Là ai nói chứ?” Đào Tử sờ sờ cái trán mới bị cậu hôn qua, trong lòng liền thấy ấm áp.

“Thời gian” Thẩm Mặc Trần ôm lấy vai cô, đem đầu chuyển hướng nhìn ra biển rộng, bình tĩnh nhìn sóng nước gợn trên mặt biển, nhẹ nhàng nói ra hai chữ.

“A” Đào Tử cái hiểu cái không gật đầu.

Theo ánh mắt cậu nhìn về mặt biển, đèn đường mờ nhạt bên cạnh soi trên mặt nước, mặt biển mênh mông khói sóng, sóng biển dập dờn một chút lại một chút dịu dàng ve vuốt bờ cát, bóng đêm bao phủ, có vài ánh sáng đèn tàu nơi xa xa làm mặt biển lúc sáng lúc tối, gió biển mang theo vị mặn, mềm nhẹquấn quanh hai người.

“đi thôi, về phòng nào, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn đi Vịnh Á Long” Đôi mắt đen nhánh của cậu nhìn biển rộng thêm lần nữa, xoay người, nắm tay Đào Tử đi về khách sạn.

“Dạ.” Đào Tử ngoan ngoãn gật đầu, cô cảm thấy hôm nay Thẩm Mặc Trần so với ngày thường có chút không giống, giống như rất dịu dàng nói không thành lời.

Lúc trở về khách sạn, hai đôi ba mẹ đang đánh bài đến HIGH, liếc mắt nhìn hai đứa nhỏ một cái, liền nói hai đứa về phòng ngủ trước, chờ sau khi chơi xong sẽ về phòng.

Thẩm Mặc Trần không nói gì thêm, yên lặng mà kéo Đào Tử về phòng, sau đó nhìn xem Đào Tử đã rửa mặt xong, để cô ngoan ngoãn lên giường ngủ, còn mình thì cầm quyển tạp chí, ngồi trên sô pha, tùy tiện lật xem.

Đào Tử nằm trên giường, đắp chăn, nhìn sườn mặt bị đèn giường chiếu lên của Thẩm Mặt Trần, mơ màng đi vào giấc ngủ, trước khi ngủ, trong đầu vẫn luôn có một ý nghĩ không thôi, nếu như mà cậu ấy có thể luôn dịu dàng như thế với mình thì thật là tốt biết mấy.

Sáng sớm ngày hôm sau, ba mẹ Tô thật hết cách nhìn Đào Tử ngủ ngon lành, gọi thế nào cũng khôngchịu dậy.

“thật lạ, bình thường dù gọi thế nào, con bé tốt xấu gì cũng mơ màng trả lời, sao hôm nay lại ngủ li bì thế này?” Mẹ Tô vẻ mặt lo lắng nhà chồng.

“Chẳng lẽ hôm qua đi chơi đến nệt rồi sao?” Ba Tô ngồi ở mép giường con gái, đưa tay vỗ vỗ nhẹ gương mặt Đào Tử. “Rốt cuộc thì Đào Tử cũng còn nhỏ, hôm qua đi chơi cả ngày trong khu du lịch, đừng nói là con bé, ngay cả anh còn cảm thấy có chút đi không nổi đây.”

“Giờ làm sao bây giờ, hôm nay còn có kế hoạch khác.” Mẹ Tô mặt mày ủ ê nhìn bé, dáng vè Đào Tử ngủ ngon thật sự rất đáng yêu, gương mặt mũm mĩm nằm đè trên gối, cái miệng nho nhỏ hồng hồng nhẹnhàng khép mở, một tướng ngủ đáng yêu làm cho người cũng không đành lòng mà kéo bé dậy.

“Nếu không gọi Trần Trần đến?” Ba Tô tự hỏi đã lâu, cuối cũng dù không muốn nhưng vẫn nói ra cách giải quyết.

“Cách này được đó.” Hai mắt mẹ Tô sáng ngời, liền hối chồng chạy nhanh qua phòng bên đem Thẩm Mặc Trần đến, “Về sau, nếu mà em không gọi được con thức dậy, để cho Trần Trần đến đánh thức con, có thể tiết kiệm được không ít thời gian đâu, buổi sáng em có thể ngủ nhiều thêm một chút.”

Ba Tô nghe xong lời này, đột nhiên có chút hối hận với quyết định vừa rồi của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK