“Ừ, lẽ ra nên cho em đi học lớp buổi tối sớm một chút, cũng đỡ phải mỗi ngày làm phiền anh, hết hỏi đông lại hỏi tây.” Thẩm Mặc Trân đưa đôi mắt đen nhánh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nàng nhăn như quả Khổ Qua, đưa tay xoa xoa đầu cô.
“thật làm một chút cũng không dịu dàng!” Đào Tử chú cái miệng nhỏ xinh vô cùng là bất mãn nhìn Thẳm Mặc Trần, sau đó quay đầu, nhìn đèn đường bên ngoài cửa sổ, cảm thán nói: “lại đến mùa đông rồi, lại sắp thi cuối kỳ, thi xong liền nghỉ đông, học kỳ sau anh lại thi lên cao trung?”
“Ừ.” Thẩm Mặc Trần cũng đứng lên, đi đến bên cạnh cửa sổ, theo ánh mắt của Đào Tử nhìn ra ngoài, cây ngô đồng trong tiểu khu, cây liễu, câu đinh hương sớm đãkhông còn lá, chỉ có cây tùng còn giữ lại màu tươi xanh, hàng cây tử đằng cũng đã trơ cành, nhìn không thấy một chút màu xanh biếc.
Màu đông là mùa tiêu điều.
Hai người liền im lặng đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài như vậy, ai cũng không nóichuyện.
thật lâu sau, cũng là Đào Tử mở miệng trước: “Sau ba năm, khi anh chờ khi anh thi tốt nghiệp, chúng ta có phải còn như thế này, đứng trước cửa sổ mà cảm thán chuyện thi đại học hay không?”
Thẩm Mặc Trần cúi đầu, nhìn đôi mắt long lanh của Đào Tử có chút hoang mang, con bé này, khi nào lại trở nên, thích buồn xuân thương thu vậy?
“Ừ.” Cậu nhẹ nhàng kên tiếng, đưa cánh tay thon dài ra, ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của Đào Tử, không hề nói gì.
Kỳ thi cuối thì qua đi, thành tích của Đào Tử vô cùng tốt, lọt vào hạng thứ ba toàn ban, đương nhiên, hạng nhất không cần nói, đó là Khúc Vũ.
Mà Thẩm Mặc Trần, tuy rằng là đứng nhất khối, nhưng là kỳ ngỉ đông cuối cùng của sơ trung, lại đi học thêm.
Trường trung học Nhất Trung rất coi trọng điểm thi, đầu tháng ba, sau khi thi cuối kỳ, nghỉ ngơi hai ngày, liền đi học lại bình thường, nghe nói đợt học này kéo dài đến ngày ba mươi tết mới nghỉ, sau đó ngày tám sang năm liền đi học lại
Đào Tử ôm gối vô cùng sung sướng khi thấy người gặp học mà ngồi trên sô pha phòng khách, nhìn Thẩm Mặc Trần xách cặp sách vội vã chạy ra cửa, cười tủm tỉm nói: “Ông xã, đi đường cẩn thận nha!”
“…..” Thẩm Mặc Trần cau mày, không có gì để nói nhìn bộ dáng tiểu nhân đắc chí của Đào Tử, cậu đi đến gần, đưa tay vò loạn đầu cô nàng, nhẹ nhàng nói: “Em đừng vui mừng quá sớm, chờ em lên lớp ba, anh đã lên năm nhất, khi ấy, đến lượt anh ngồi trên sô pha mà cười nhạo em đó!”
“Hắc hắc, chuyện sang năm thì sang năm lại nói, tục ngữ nói rất đúng, sáng nay có rượu sáng nay say, ngày mai buồn bả thì mai buồn, đợi chút anh ra ngoài, em lại leo lên giường ngủ một giấc!”
“Ngủ đi, ngủ đi, ngủ rồi thành con heo nhỏ, để xem em còn vui đến cỡ nào.”
“Hắc hắc, en là heo nhỏ, anh chính là chồng của heo nhỏ!” Đào Tử vô cùng không để ý mà vẫy vẫy tay, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường ở phòng khách, có lòng tốt nhắc nhở: “anh lại không nhanh đi đi, không sẽ muộn đấy!”
“Biết rồi.” Thẩm Mặc Trần không chút lo lắng mà đi ra phía cửa, đổi giày, lúc chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên quay đầu nhìn Đào Tử nói “Buổi chiều, đi thư viện mượn giúp anh mấy quyển sách đề thi tốt nghiệp mấy năm trước nhé!”