Tề Sênh nghiêm giọng với Ninh Thư: "Ngươi lui xuống trước đi, ở đây không cần ngươi hầu hạ."
Ninh Thư vẫn còn do dự, Tề Sênh nói lạnh nhạt: "Lui xuống, không nghe thiếu gia nói à, muốn bị bán đi hả?"
Ninh Thư bỏ đi luôn, lúc này Tề Sênh mới an ủi Lý Vũ Phỉ: "Vũ Phỉ, muội đừng nghĩ nhiều, nha đầu này tay chân vụng về thế đấy, lúc nào cũng gây ra chuyện. Sao ta nỡ đuổi muội đi được, muội cũng biết tấm lòng của ta mà."
Bấy giờ Lý Vũ Phỉ mới mỉm cười, hỏi: "Tại sao nha hoàn này vụng về thế mà Sênh ca ca còn giữ nha đầu này bên cạnh. Người nha đầu này còn có mùi lạ, Sênh ca ca chịu được à?"
Tề Sênh có hơi rối rắm, hắn giữ cô gái này lại bên cạnh vì có khả năng cô ta là mỹ nữ Mộc Yên La đệ nhất thiên hạ. Gặp được hàng cực phẩm như thế, đương nhiên Tề Sênh sẽ không bỏ qua. Dù trái tim hắn có Lý Vũ Phỉ, nhưng đàn ông mà, nếm thử chút có sao.
"Vì gì mà Sênh ca ca không trả lời Vũ Phỉ?" Vũ Phỉ nheo mày hỏi.
Tề Sênh nắm tay Lý Vũ Phỉ thật chặt, nói thắm thiết: "Vũ Phỉ, lẽ nào muội không nhận ra ư, tại sao muội còn phải hỏi ta vấn đề ấy. Cho đến giờ trái tim ta chỉ có muội, đời này ta chỉ muốn muội trở thành thê tử của ta thôi."
Lý Vũ Phỉ cúi đầu ngượng ngùng, không nói gì. Tề Sênh xúc động, cúi đầu hôn Lý Vũ Phỉ, sau đó củi khô bùng cháy.
Đi nửa đường phát hiện khăn tay mình rơi mất, vậy nên Ninh Thư men theo đường cũ tìm khăn tay, mùi khăn tay này kinh khủng nhất, mất tiếc lắm.
Vừa vào đến sân Ninh Thư đã nghe thấy tiếng động trong phòng, Ninh Thư đến chết, không phải mới còn ăn cơm à, sao đã lên đến giường đi ngủ rồi. Mà hôm nay Lý Vũ Phỉ mới đến Tề phủ, sao không giả vờ ngại ngùng mà đã lăn lộn với nam chính rồi nhỉ.
Quả nhiên thế giới sắc không có não. Với Lý Vũ Phỉ, chỉ cần tóm được Tề Sênh là gia tộc có cơ hội vượt qua, nhưng rồi cuối cùng lại yêu Tề Sênh.
Đây là cốt truyện nhé, cô phải bắt gian mới được. Ninh Thư sờ cằm, cô bắt gian kẻ thông dâm thế nào đây?
Ninh Thư rón rén đi vào, đi đến bên giường, hai người trên giường đang chiến đấu hăng hái, không hề chú ý đến người bên cạnh.
Ninh Thư nhìn hai còn gà luộc vẻ mặt mê ly đổi các loại tư thế rất tập trung.
Bỗng Ninh Thư lên tiếng: "Thiếu gia, cần nô tỳ chuẩn bị nước tắm cho người chứ."
"Á." Lý Vũ Phỉ vội vàng che ngực, hét inh ỏi đẩy Tề Sênh ra. Khu vực dưới của Tề Sênh phơi ra ngoài, một cọc dựng đứng sau đó bắn bùm chiu bùm chiu vào mặt Lý Vũ Phỉ, kế đó Lý Vũ Phỉ lại hét chói tai.
Bị Ninh Thư dọa như thế, lại bị Lý Vũ Phỉ giật mình phát nữa, sau khi Tề Sênh nhỏ bùm chiu ra thì rũ xuống luôn, có dự cảm không dựng lên nổi nữa.
Chà chà chà, hình ảnh nhơ nhuốc quá, các ngươi dơ dáy quá.
Tề Sênh sầm mặt, quát Ninh Thư: "Cút ra ngoài, ai cho ngươi vào trong, cút ra ngoài."
Sau khi Lý Vũ Phỉ hét lên cũng bình tĩnh lại, cô ta thả vòng tay che ngực, thả hai quả bưởi căng tròn ra, giống như đang cố tình khoe Ninh Thư.
Ninh Thư ưỡn ngực, mỗi chị to chắc, của bà còn to hơn chị ấy. Của bà còn vểnh còn đầy đặn hơn của chị nhiều, của chị á xệ hết xuống rồi.
Hai người trên giường cũng không có ý định mặc quần áo, đúng là vô liêm sỉ, sao các người có thể thả rông thế nhỉ.
Tề Sênh hét lên với Ninh Thư, "Bản thiếu gia bảo ngươi cút, ngươi không đi tức muốn cùng chơi à?"
Suýt thì Ninh Thư nôn mửa, nhìn chú chim nhỏ tông hống không biết xấu hổ của Tề Sênh, nhìn cơ thể Lý Vũ Phỉ và Tề Sênh dính lấy nhau, Ninh Thư mù mắt rồi.
"Vậy nô tỳ đi chuẩn bị nước tắm cho thiếu gia. Đúng rồi thiếu gia à, người vừa bị giật mình, bị tiếng hét chói tai của tiểu thư Vũ Phỉ làm cho mềm nhũn, người có cần thuốc hay không?"
Ninh Thư ân cần hỏi thăm chu đáo.
"Ting, điểm ngược +15, điểm ngược đang là 25." 2333 nhắc ngay, "Ninh Thư không được nhìn. Nhìn nhiều cái đồ chơi này dễ đau mắt đỏ lắm, cô không còn trong sáng nữa rồi."
"Cút." Tề Sênh tức giận gào quát Ninh Thư.
Ninh Thư nói luôn mồm: "Vậy nô tỳ cút nhé, thiếu gia chơi vui vẻ. À phải, cần thuốc cứ bảo nha, nô tỳ lấy cho người. Nô tỳ cút đây, lần này cút thật."
Trông sắc mặt Tề Sênh vô cùng đáng sợ, mất hẳn dáng vẻ hiền hòa bình thường, chắc là cô khiến hắn tức thật rồi.
Ra ngoài cửa, Ninh Thư không đi mà nấp bên cửa sổ nghe tiếng động bên trong.
"Ninh Thư, sao cô phải làm thế này. Cô thay đổi rồi, ngày trước cô rất trong sáng không như thế này."
Ninh Thư đáp trả: "Cậu hiểu tôi chắc, không biết thì đừng nói linh tinh."
"Ghi chép của hệ thống sơ cấp cũ viết cô rất trong sáng, sao giờ cô thay đổi rồi? Mấy nhiệm vụ trước chỉ nhìn trộm người ta ấy ấy một lần, giờ cô chủ động đi nhìn trộm người ta ấy ấy luôn." 2333 như đang gạt lệ.
"Tôi thay đổi liên quan quái gì đến cậu. Có giỏi thì đừng đưa tôi đến thế giới điên khùng vô liêm sỉ như thế này nữa ấy." Trán Ninh Thư đầy vạch đen, "Giờ còn đi trách tôi không trong sáng, tôi có trong sáng hay không liên quan đếch gì đến cậu."
2333 đau lòng, "Sao cô lại nạt nộ tôi như thế. Về sau chúng ta sẽ là đồng bọn, chưa biết chừng còn hợp tác với nhau cả đời, cô nên thân thiện với tôi chút đi."
"Tôi đây đổi hệ thống được không, tôi không muốn nhìn thấy cậu." Ninh Thư thẳng thắn.
"Hứ, người ta không để ý đến cô nữa." 2333 lặn.
Ninh Thư và 2333 xung đột, Tề Sênh và Lý Vũ Phỉ bên trong cũng đang nói chuyện.
"Sao thế Sênh ca ca, sao không lên nhỉ."
"Muội thử dùng miệng xem." Tề Sênh bắt đầu nôn nóng.
Ninh Thư nhìn qua cửa sổ xem tình hình bên trong. Tề Sênh quỳ trên giường, Lý Vũ Phỉ đang cố gắng kích thích nhưng Tề Sênh nhỏ vẫn mềm nhũn.
"Sênh ca ca, không được đâu, Vũ Phỉ chưa từng thử bao giờ." Lý Vũ Phỉ ngượng ngùng vô cùng.
Sắc mặt Tề Sênh rất không tốt, hắn ghìm đầu Lý Vũ Phỉ xuống dưới háng mình.
Khung cảnh sau đó rất bẩn, Ninh Thư dụi dụi con mắt nhìn tiếp.
Khá tiếc vì sau mọi cố gắng của Lý Vũ Phỉ, Tề Sênh nhỏ vẫn không dựng lên. Ninh Thư nghĩ ngợi, đừng bảo là hắn liệt dương nhé.
A Di Đà Phật, bao nhiêu cô gái sẽ không dính chưởng của hắn rồi.
Tiểu huynh đệ không có cảm giác gì khiến Tề Sênh vừa giận vừa sợ. Hắn đẩy Lý Vũ Phỉ trước mặt ra, Lý Vũ Phỉ vô cùng ngạc nhiên, gọi tủi thân, "Sênh ca ca."
Ninh Thư trông thấy mặt mày Tề Sênh tái mét mà còn phải thỏa mãn Lý Vũ Phỉ làm Ninh Thư vui sướng vô cùng.
"Vũ Phỉ, nay ta mệt rồi." Tề Sênh đáp có lệ rồi hôn lên trán Vũ Phỉ một cái và bắt đầu mặc quần áo.