Ninh Thư bấm ngón tay tính xem khi nào có thể mở cửa hàng giao dịch, chắc là làm một nhiệm vụ nữa là được rồi.
Ý chí chiến đấu sục sôi trong cô rồi đấy. Mở cửa hàng giao dịch là được đổi bí kíp tu luyện linh hồn, sẽ không còn tu luyện như rùa bò như hiện giờ nữa. Chứ cứ sống ở thế giới nhiệm vụ hơi lâu một chút là linh hồn lại hao hụt đi nhiều quá.
"Ninh Thư ơi, đang có cái nhiệm vụ chinh phục, cô có làm không?" 2333 hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư hỏi: "Nhiệm vụ chinh phục là gì?"
"Thì là bị chỉ định làm người bị chinh phục yêu cô đó." 2333 giải thích.
Ninh Thư: ...
"Há há, yêu tôi á?" Ninh Thư tự chỉ vào mặt mình, "Với ba cái điểm quyến rũ của tôi mà đòi làm người khác yêu tôi được á?"
"Cô đừng coi thường mình thế, thật ra cô cũng khá... ưa nhìn mà." 2333 bảo: "Với cả cô dùng cơ thể của người thay đổi số phận, chứ có bảo cô chinh phục anh ta bằng linh hồn cô đâu?"
Ninh Thư phẩy tay, "Không đi đâu."
"Tại sao chớ?" 2333 thắc mắc, "Cái nhiệm vụ này hot lắm đấy mà còn dễ nữa, vất vả lắm tôi mới cướp được đấy."
"Kiểu nhiệm vụ đó mà dễ á? Sao kiểu nhiệm vụ đó lại dễ được chứ?" Ninh Thư tỉnh lắm, "Nó yêu cầu một người yêu một người mà."
2333 tiếp lời ngay: "Đúng thế, làm người bị chinh phục yêu cô thì dễ hơn nhiệm vụ trái lo phải nghĩ, chém giết nhau nhặng xịa mà."
"Này nhá, là yêu tôi hay yêu nguyên chủ?" Ninh Thư chau mày nhăn nhó.
2333 trả lời ngay: "Đương nhiên là nguyên chủ rồi, chứ không người ta trả giá để người khác thay đổi số phận hộ làm quái gì. Não cô bị tắc à Ninh Thư, cái lẽ đơn giản thế cũng chẳng hiểu."
"Hờ hờ, não cậu mới bị tắc ấy! Tôi đâu phải là một cá thể với nguyên chủ? Sau khi tôi rời khỏi để nguyên chủ về lại cơ thể mình thì tình cảm chui ở đâu ra được?" Ninh Thư xua tay, "Tôi không làm kiểu nhiệm vụ thế đâu, nhờ vả vào tình cảm người khác chinh phục cho thì dài lâu được à?"
Cô có thể ung dung rời khỏi thế giới nhiệm vụ, cũng bởi vì cô không xoắn xuýt tình cảm với người ở trong thế giới đó. Tình yêu đến từ hai phía, cô cũng phải trả giá thật sự chứ không phải làm vài chuyện là sẽ có được tình cảm của người ta.
Tình cảm là thứ kỳ lạ rất trên đời, đến cả nam nữ chính là tình yêu đích thực mà còn có thể chia tay, thì há gì cái tình yêu bong bóng được chinh phục hộ chứ.
Nếu nguyên chủ muốn trả giá bằng sức mạnh linh hồn để làm người bị chinh phục yêu cô ta, vậy thì người ta sẽ yêu người chinh phục chứ không phải nguyên chủ.
Không lẽ cô rời khỏi rồi mà người bị chinh phục vẫn yêu cô hả? Ninh Thư không có tài cán cũng chẳng có sức hút đó, không yêu tức là không yêu thôi.
Món nợ tình cảm là cái khó trả nhất, đã thế lại còn tiếp cận người bị chinh phục bằng mục đích không trong sáng ngay từ khi bắt đầu nữa chứ.
Ninh Thư nói thẳng: "Hệ thống 2333 này, sau này đừng bảo tôi nhận nhiệm vụ kiểu này nữa nhé, tôi không làm được đâu." Thà Ninh Thư làm mấy cái nhiệm vụ chém giết nhau nhặng xịa còn thoải mái hơn.
"Được thôi, đúng là chó chê mèo mửa không biết tấm lòng của người tốt! Tôi đây cũng thấy cô làm nhiệm vụ vất vả quá, toàn biến nhiệm vụ đơn giản thành phức tạp nên mới có lòng ấy chứ. Như cái nhiệm vụ hoàng hậu này nhé, rõ ràng là cô có thể cướp lấy trái tim Hoắc Khanh mà. Có được Hoắc Khanh rồi thì mọi vấn đề đều được giải quyết á." 2333 bảo, "Thế mà cô lại phức tạp hóa nó lên, nào là kéo bè kéo cánh, nào là mưu triều soán vị, cô không thấy mệt à?"
Ninh Thư: ...
"Ủa bà thích là được chứ sao. Chẳng lẽ cậu muốn tôi ngủ với Hoắc Khanh à? Cậu tưởng hoàng hậu muốn nhìn cái cảnh cô gái khác ở trong thân xác mình ăn nằm với chồng mình chắc?"
Ninh Thư dám đảm bảo bằng cái đầu trên cổ mình rằng nếu mà cô ngủ với Hoắc Khanh thật, vậy thì chắc chắn hoàng hậu sẽ không cho cô hào quang Mẫu nghi thiên hạ đâu. Không cần biết người đàn ông này đã phụ bạc cô ấy ngần nào, nhưng bỗng nhiên chui ra một kẻ yêu chồng cô ấy, ăn nằm với chồng cô ấy, tức là càng sỉ nhục hoàng hậu đó.
"Hầy 2333 à, kiểu gì thì kiểu cậu vẫn là hệ thống, không thấu hiểu được con người, càng không hiểu được phụ nữ là sinh vật khó hiểu nhất hành tinh có thể làm cậu cháy máy đấy." Ninh Thư rẻ mạt 2333.
2333: ...
Ninh Thư nhắc lại lần nữa: "Sau này đừng bảo tôi nhận nhiệm vụ kiểu này nhé, tôi không làm được đâu." Cô không muốn là nhiệm vụ lừa gạt tình cảm người khác, nó còn nhức đầu hơn nhiệm vụ bình thường.
Ninh Thư ngồi khoanh chân dưới đất bắt đầu tu luyện. Một thời gian dài sau Ninh Thư lại mở mắt, lại thấy linh hồn mình dày dặn hơn một ít thì rất khâm phục bản thân.
Ninh Thư đứng đậy bảo: "2333 ơi chúng ta bắt đầu nhiệm vụ đi."
2333 trả lời qua loa: "Ờ." Chắc là mới bị Ninh Thư từ chối thành ý nên vẫn đang bực dọc với Ninh Thư đây mà.
Ninh Thư cũng cảm thấy mình từ chối 2333 thái quá nên đang định làm lành thì mọi dòng suy nghĩ bỗng dừng lại và mất ý thức.
Đợi đến lúc Ninh Thư tỉnh lại cô đã thấy mình đang bay rồi rơi "bụp" xuống đất. Cô đau đến ná thở, xương cốt rã rời, cổ họng xộc chất lỏng nóng ấm lên và hộc ra một búng máu.
Mẹ nó đau thế, tình huống gì thế này.
"Cháu gái ra tay có hơi thâm đấy." Một giọng nam trách móc vang lên.
"Ngụy sư thúc à, quyết đấu thì sao tránh được lỡ tay làm người khác bị thương chứ. Nếu Tuệ Đế làm sư thúc không hài lòng, vậy tùy sư thúc xử phạt." Một giọng nữ cao lanh lảnh vang lên. Giọng nói này vô cùng thích tai, nghe như tiếng nước suối bắn tí tách lên đá. Nghe giọng thôi mà đã có thể mường tưởng ra được dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần của chủ rồi.
Ninh Thư cố chịu cơn đau ở ngực để trợn mắt nhìn cô gái áo trắng đeo lụa mỏng che mặt chỉ hở đôi mắt sáng và vầng trán cao cùng với những lọn tóc đang bay bay trong gió kia. Mặc dù đang đeo lụa che mặt nhưng dám chắc rằng khuôn mặt đằng sau đẹp tuyệt trần.
Một cô gái với thần thái kiêu sa cao sang như Hằng Nga.
Nhìn thấy cô gái này, não Ninh Thư chưa kịp hoạt động mà cái miệng đã nói trước: "Không sao, ta không đau."
Mẹ nó đau chết đi được ấy.
Mà khoan, cái giọng nam ồm ồm này là sao đây? Ninh Thư vội vàng sờ ngực mình: phẳng phiu!
Ninh Thư vẫn chưa dừng lại, cô tiếp tục sờ xuống dưới: một đống lủng lẳng?
Phắc diu, tình huống nào đây?
Sư Tuệ Đế thấy người con trai trước mặt thực hiện động tác bỉ ổi thì chuẩn bị vụt lụa mỏng đánh Ninh Thư.
Ninh Thư vẫn chưa phục hồi tinh thần trước việc mình dịch chuyển vào một thằng con trai thì đã bị dải lụa cùng chất liệu với lụa che mặt đánh đến đít. Mặc dù là lụa nhưng bén như gió cắt, làm Ninh Thư có cảm giác như thanh kiếm đang lao tới.
Giờ Ninh Thư chịu chết không cử động được, cô vội vàng bảo: "Ta chịu thua, ta đầu hàng."
"Ha ha..." Những tiếng cười cợt vang lên ở dưới sàn, rõ ràng là đang chê bai Ninh Thư.
Một luồng kình khí đánh lệch dải lụa của Sư Tuệ Đế ngay tức tốc, có người đứng trước mặt Ninh Thư đút vào miệng cô một viên thuốc gì đó. Ninh Thư cảm thấy khá hơn nhiều sau khi nuốt ực đan dược này.