"Yêu nữ, đừng hòng dùng thủ đoạn cỏn con đó để mê hoặc ta." Yên Nam Trúc nói lớn.
Ninh Thư thở dài một cái, bất lực: "Không phải huynh bảo truyền thừa ở trong người ta à? Ta cởi áo ngoài cho huynh nhìn xem có cái truyền thừa gì rơi ra không này."
Lúc này Yên Nam Trúc mới ngoảnh mặt lại, Ninh Thư vênh váo bảo Yên Nam Trúc: "Nhìn đi, làm gì có truyền thừa gì."
Yên Nam Trúc nhìn Ninh Thư, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Dù không có trong người ngươi nhưng ta nghi ngờ ngươi để ở chỗ khác. Tóm lại ta không tin ngươi."
Ninh Thư nhún vai, "Không tin thì thôi.", rồi xoay người bỏ đi.
"Ngươi đi đâu đấy, giờ ngươi là tàn dư của ma giáo, đi về với ta." Yên Nam Trúc đuổi theo Ninh Thư, "Để tránh cho ngươi hại người vô tội, ta phải bắt ngươi về."
Ninh Thư: ...
"Minh chủ, huynh nhìn ta như con gà yếu ớt thế này thì hại được ai?" Ninh Thư vuốt tóc, "Tại sao không bắt đại ma đầu Cung Vô Mị, huynh bắt ta thì được tích sự gì? Chẳng lẽ võ lâm chính phái các huynh chỉ biết bắt nạt cô gái yếu đuối à?"
"Ngươi là cô gái yếu đuối hả?" Yên Nam Trúc đánh giá Ninh Thư, "Ngươi là thánh nữ ma giáo, đương nhiên có bản lĩnh mê hoặc người đời, dùng sắc đẹp của mình để quyến rũ đàn ông sẽ gây nên đại họa. Vì bình yên của võ lâm, thân là minh chủ võ lâm được mọi người đề cử, ta sẽ không bỏ qua bất cứ ai có nguy cơ gây hại cho võ lâm."
Ninh Thư quan sát Yên Nam Trúc, người này bộc trực quá đáng làm Ninh Thư không cãi lại được.
Mộc Yên La trong cốt truyện bị Cung Vô Mị giam giữ làm nô lệ tình dục. Sau đó ma giáo bị tấn công, Cung Vô Mị không kịp đưa Mộc Yên La theo. Mộc Yên La được Yên Nam Trúc cứu và đưa đến Lạc Hà sơn trang của Yên Nam Trúc.
Các cô gái khác cũng được cứu, có một số người ghen ghét với Mộc Yên La. Từ sau khi Mộc Yên La đến, Cung Vô Mị chỉ lăn lộn với Mộc Yên La khiến một số cô gái rất đố kị. Vậy nên họ bảo với Yên Nam Trúc rằng Mộc Yên La là đàn bà của Cung Vô Mị, là người của ma giáo. Còn cả bảo Mộc Yên La có tài quyến rũ lòng người, chỉ cần là đàn ông đều không thoát khỏi công pháp mê hoặc của cô ta.
Có những lúc sống cùng với Mộc Yên La, tự nhiên Yên Nam Trúc cũng bị Mộc Yên La hấp dẫn. Yên Nam Trúc nhớ đến các cô gái khác bảo Mộc Yên La biết dùng công pháp mê hoặc, biết quyến rũ đàn ông thì Yên Nam Trúc rất rối rắm.
Yên Nam Trúc mâu thuẫn đủ đường, một bên là tình cảm trong lòng, một bên là chính đạo võ lâm. Hắn là võ lâm minh chủ, sao lại ở bên yêu nữ ma giáo được, sao thất bại dưới công pháp mê hoặc của yêu nữ dược. Yên Nam Trúc lúc lạnh lúc nóng với Mộc Yên La.
Mặc cho Mộc Yên La giải thích thế nào, giải thích mình không phải là người ở ma giáo mà bị Cung Vô Mị bắt cóc đến Vô Ương Cung. Thế nhưng thêm chuyện Cung Vô Mị bỏ trốn nhưng lại đến Lạc Hà sơn trang cứu Mộc Yên La đã làm Yên Nam Trúc không tin những gì Mộc Yên La nói.
Đã thế Cung Vô Mị cũng rất xấu xa, thỉnh thoảng đêm hôm hắn lén vào Lạc Hà sơn trang lăn lộn với Mộc Yên La. Yên Nam Trúc ở chỗ bí mật nhìn lén xuân cung đồ mà máu nóng sục sôi.
Yên Nam Trúc căm hận Mộc Yên La và cũng căm hận mình, căm hận mình bị yêu nữ này mê hoặc, càng hận Mộc Yên La không biết tự trọng đi ngủ với đàn ông.
Nói chung Yên Nam Trúc là một người vô cùng chính trực, vô cùng quang minh lỗi lạc. Trong lòng Yên Nam Trúc cảm thấy Mộc Yên La là một cô gái xấu xa, thích dùng vẻ ngoài xinh đẹp để lừa đàn ông. Điều khiến Yên Nam Trúc phát điên đó là mình cũng là người bị cô gái này lừa.
Tóm lại, trái tim của đấng nam nhi Yên Nam Trúc bị nhào nặn rồi thắt nút. Rối rắm đủ đường, suýt nữa thì cũng đi theo con đường tẩu hỏa nhập ma như Cung Vô Mị.
Chính tà không thể sánh đôi, danh môn chính phái nói phải giết yêu nữ Mộc Yên La, hơn nữa còn là thiêu sống. Yên Nam Trúc đắn đo rồi vẫn giao Mộc Yên La ra, cho rằng Mộc Yên La chết thì nút thắt cũng được gỡ, coi như giải quyết xong lo lắng trong lòng mình.
Nhưng khi Mộc Yên La bị buộc trên đống củi thật, bị ho sặc sụa vì khói, nhìn Yên Nam Trúc với cái mặt lem luốc thì Yên Nam Trúc không cầm cự được tình cảm dạt dào trong lòng mà lại cứu Mộc Yên La.
Yên Nam Trúc biết mình không còn mặt mũi nhìn võ lâm, hắn bỏ vị trí minh chủ võ lâm, cũng cam đoan sẽ canh trừng yêu nữ này, chắc chắn không để yêu nữ ra ngoài gây họa cho con người.
Ninh Thư chẹp miệng nhìn Yên Nam Trúc, có thể nói Yên Nam Trúc là người quyết đoán nhất trong các nam chính. Cô không biết làm thế nào mà minh chủ võ lâm như hắn lại có thể cùng chung đụng một cô gái với giáo chủ ma giáo nữa. Tam quan hai người này bất đồng mà.
Cung Vô Mị vô cảm với sinh linh thiên hạ, giết người theo tâm trạng. Yên Nam Trúc thì hơi đức cha, lòng dạ tốt nhất trong số bảy người.
Cô không hiểu hai người này sống chung thế nào, ngày ngày đánh nhau à?
Ninh Thư đi trước, Yên Nam Trúc theo sau. Quãng đường rất dài, Ninh Thư buộc phải ngoảnh lại hỏi Yên Nam Trúc: "Minh chủ, rốt cuộc huynh muốn đi theo ta đến khi nào?"
Yên Nam Trúc nhìn Ninh Thư chằm chằm: "Ta phải canh trừng ngươi để ngươi không làm việc xấu. Với cả ngươi phải đến chùa Tướng Quốc với ta."
"Tại sao phải đến chùa Tướng Quốc?" Ninh Thư chau mày hỏi Yên Nam Trúc, "Ta phải quay về tìm sư phụ ta rồi."
"Ngươi còn có sư phụ? Chẳng lẽ giáo chủ ma giáo trước chưa chết à?" Yên Nam Trúc hơi sầu não.
Ninh Thư: ...
"Bà bảo sư phụ bà là giáo chủ ma giáo bao giờ?" Ninh Thư đến quỳ Yên Nam Trúc, "Bà phải nói sao huynh mới hiểu đây, bà không phải thánh nữ ma giáo."
Có vẻ như Yên Nam Trúc không nghe thấy lời Ninh Thư hoặc là hắn nghe có chọn lựa, hắn bảo: "Ngươi phải đến chùa Tướng Quốc với ta."
Ninh Thư: Bà sắp vỡ bụng rồi.
Ninh Thư hỏi bất lực: "Tại sao phải đến chùa Tướng Quốc?"
Yên Nam trúc lướt mắt qua Ninh Thư sắp chết, thản nhiên nói rằng: "Cung Vô Mị hẹn gặp lại ngươi ở chùa Tướng Quốc còn gì? Ta phải bắt được hắn, Cung Vô Mị quá nguy hiểm."
Ninh Thư chớp mắt rồi lại chớp mắt, "Cung Vô Mị nói linh tinh mà, huynh tưởng hắn đợi ta ở đó thật à?"
Chú em là người ngây thơ nhất trần đời?
"Dù là giả ta cũng phải đến đó. Chỉ cần bắt được Cung Vô Mị thôi, nhất định phải đến chùa Tướng Quốc." Yên Nam Trúc nói thẳng.
"Ngươi cũng phải đi với ta." Yên Nam Trúc bảo, "Ta phải trông chừng ngươi, không cho ngươi trốn đi hại người vô tội."
Cô hại người vô tội nào?
"Thôi đi, ta còn phải đi tìm sư phụ ta, huynh đi mà đến chùa Tướng Quốc." Ninh Thư nhấc váy chạy, chưa chạy được hai bước thì lưỡi kiếm sáng quắc đã chặn trước mặt cô làm cô vô cùng sợ.