Sau khi An Hữu đi, phủ tướng quân đã bình yên lại, bầu không khí khủng hoảng cũng giảm xuống, dần dần nguội lạnh, hệt như quay lại quãng thời gian bình yên trước đó.
Đang khủng hoảng rõ rệt, bỗng nhiên lại yên bình như thế đã khiến Ninh Thư hiểu được thứ mà nguyên chủ Vệ Lệnh Nhàn khát vọng.
Đó là sự bình yên này.
Sau khi An Linh Vân khoẻ lại, Ninh Thư để cho con bé lo liệu mọi việc trong phủ tướng quân. Dễ thấy An Linh Vân cứ buồn vu buồn vơ, lắm lúc không biết đang nghĩ gì, không còn hoạt bát như trước nữa.
Mặc dù bệnh tình của cụ bà đã khá lên nhưng không còn minh mẫn.
Dẫu vậy, Ninh Thư vẫn không cảm thấy chuyện sẽ dừng lại, bởi vẫn chưa biết cốt truyện bỏ trốn theo trai có diễn ra hay không. Đừng quên rằng Minh Châu Quận chúa vẫn đang bị canh giữ nghiêm ngặt trong hoàng cung đấy.
Về phía Minh Châu, khi cô ta nghe được tin An Hữu đã lên chiến trường thì ngẩn người. Tại sao? Tại sao An Hữu lại lên chiến trường chứ? Tại sao chàng không đến cứu mình?
Minh Châu Quận chúa đau lòng lắm, cô quỳ trên nệm bồ đoàn mà co ro khóc, nom có vẻ rất đáng thương.
Cung nữ bên cạnh khinh bỉ, chẳng thèm đoái hoài đến dáng vẻ đó của Minh Châu Quận chúa.
Minh Châu khóc và đưa ra quyết định một ăn cả ngã về không.
Đó là cô sẽ lên chiến trường tìm An Hữu.
Cô không thể nào chịu nổi sự chia xa này, dù có chết cũng phải chết bên An Hữu.
Ninh Thư ngồi trong phủ tướng quân nhận được tin Minh Châu Quận chúa trốn khỏi cung. Đã vậy còn mua chuộc được một thái giám, cải trang thành thái giám trốn ra ngoài.
Ninh Thư không biết nên bình luận gì trước sự việc này nữa. Cớ sao hoàng cung lại trốn dễ thế? Âu cũng do cốt truyện cả, dù có thiếu logic đến đâu cũng bỏ qua được.
Đã thế Minh Châu Quận chúa còn để lại lời nhắn đó là mình phải đi tìm An Hữu, xin thái hậu thứ lỗi.
Cụ bà biết chuyện suýt nữa là ngất xỉu. Đúng là làm xằng lằm bậy, bà đã bảo con trai mình cắt đứt với Minh Châu Quận chúa, vậy nhưng cô ả đó lại cứ bám víu lấy con trai bà như đỉa đói.
Ninh Thư đã chủ động tiến cung nhân lúc thái hậu vẫn chưa bắt bẻ gì. Cô ngỏ ý chấp nhận nhường vị trí để tác thành cho An Hữu và Minh Châu Quận chúa.
Ban đầu thái hậu giận ghê lắm, Minh Châu Quận chúa trốn ngay trước mắt mình để mà vượt đường xá xa xôi đi tìm một gã tướng quân chẳng ra thể thống gì, tưởng bà bị mù chắc. Đã thế bà đã từng bảo sau khi Minh Châu để tang xong sẽ chỉ hôn cho cô ta, thế mà giờ cô ta lại trốn đi theo trai, há chẳng phải vả mặt thái hậu đôm đốp à.
Lúc mới thấy Ninh Thư đến bà vẫn đang tức lắm, nhưng lời đầu tiên đối phương nói đó là tự xin nhường vị trí đã khiến thái hậu ngẩn người.
Rõ ràng đây là một cách hay, bởi Minh Châu Quận chúa đã bỏ trốn theo trai, đã mất danh dự rồi. Thế nhưng để một quận chúa hoàng tộc đi làm thiếp nhà người là chuyện không thể. Tự thân phu nhân Chấn uy Tướng quân xin nhường vị trí là một cách giải quyết vẹn cả đôi đường.
Thái hậu lắc đầu, nói: "Ngươi là vợ cả của An tướng quân, sao bảo nhường vị trí là nhường được chứ."
Ninh Thư thưa vâng, câu trả lời này cũng không ngoài dự đoán, bởi vì thái hậu không dám làm vậy. Nếu có tiền lệ, thái hậu biết nhìn mặt các mệnh phụ, phu nhân cáo mệnh thế nào đây.
Mặt khác nếu vợ cả của An tướng quân nhường vị trí, vậy sẽ đẫn đến tin đồn hoàng tộc ép người dân nhường vị trí, đã vậy Vệ Lệnh Nhàn còn là một người phụ nữ không có tội nữa.
Tóm lại trong chuyện này, Minh Châu Quận chúa không sao có được vị thế.
Ninh Thư về phủ tướng quân và thở phào. Đây hoàn toàn là lỗi của hành động của Minh Châu Quận chúa, cuối cũng đã không nguy hiểm đến phủ tướng quân rồi.
Tin tức An Hữu bại trận truyền về kinh thành, lần này cụ bà ngất thật. Phủ tướng quân lại rối như tơ vò, khiến mọi người hoang mang lo sợ, không khí ngột ngạt bức bách không thở nổi.
Bên An Linh Vân cũng có vấn đề. Do ngày trước tiêu tiền xả láng với Minh Châu Quận chúa nên hiện giờ không còn tiền nữa, không đủ để duy trì cả các hoạt động cơ bản trong phủ tướng quân.
Đồ đạc mà Minh Châu Quận chúa chọn toàn là mặt hàng đắt đỏ, An Linh Vân và Minh Châu Quận chúa đều là người không hiểu biết về tiền bạc, thấy thích là mua thật lực.
Chỉ biết tiêu tiền như nước thôi.
Cụ bà định lấy tiền dành dụm của mình ra để trang trải cho phủ tướng quân nhưng Ninh Thư không cho, cô cắt giảm số lượng nô bộc trong phủ tướng quân ngay lập tức.
Ninh Thư bảo An Linh Vân chọn nô bộc nào sẽ rời khỏi phủ tướng quân.
Tất cả các nô bộc đều quỳ trước mặt An Linh Vân, xin An Linh Vân đừng bán mình đi.
An Linh Vân chưa từng trải qua chuyện như thế, nô bộc nào cũng quỳ trước mặt cô khóc lóc ghê gớm, đáng thương vô cùng.
An Linh Vân nhìn sang Ninh Thư, đắn đo hỏi: "Mẹ ơi, phải bán họ đi thật ạ?"
Ninh Thư giảng giải ôn tồn: "Đúng vậy, bỏi vì hiện giờ phủ tướng quân không nuôi được họ nữa. Bổng lộc của cha con không có là bao, tiền lãi từ cửa hàng chỉ đủ chi tiêu hàng ngày cho phủ tướng quân. Con quản lý sổ sách lâu như thế mà không để ý thấy những việc đó à?"
An Linh Vân nói: "Rất nhiều tiền đều mua cho Minh Châu Quận chúa."
"Mẹ biết, nhưng người trả tiền khi đó là con." Ninh Thư bảo: "Những người bị chọn không hầu hạ ở phủ tướng quân nữa nhưng có thể đến phủ khác hầu chủ mới."
An Linh Vân đấu tranh kịch liệt, chưa từng gặp chuyện như vậy nên sợ đến bật khóc, nhìn Ninh Thư xin giúp đỡ, song Ninh Thư chỉ lắc đầu.
Sau cùng An Linh Vân chọn mấy nô bộc, bán họ cho con buôn. An Linh Vân nhận lấy hai thỏi bạc nhỏ con buôn đưa cho.
Nô bộc bị bán căm thù An Linh Vân ra mặt, nếu không phải khiêm nhường thân phận, có khi họ đã mắng chửi An Linh Vân rồi.
An Linh Vân không ngờ nô bộc vẫn luôn một dạ hai vâng tiểu thư với cô lại có bản mặt dữ dằn, như thể ăn tươi nuốt sống cô đến nơi như vậy.
An Linh Vân sợ hãi lùi về sau một bước, Ninh Thư đẩy cô ta ra phía sau, bảo con buôn đưa người đi đi.
"Mẹ ơi." An Linh Vân tủi thân gọi Ninh Thư.
Ninh Thư bảo: "Đừng sợ, phủ tướng quân ta sẽ tăng thu giảm chi, con phải học những chuyện này đấy."
"Con biết rồi." An Linh Vân vẫn buồn thiu, không mấy vui vẻ lắm.
Tiếp theo sau đó, cụ bà và An Linh Vân bàn bạc với nhau nên cắt giảm khoản nào. Cụ bà đã cắt phần tổ yến mỗi ngày, Ninh Thư cũng cắt phần hai ngày một lần tổ yến, như thế có thể tiết kiệm khá nhiều tiền.
An Linh Vân cắn môi, bảo: "Trong viện Minh Châu Quận chúa có rất nhiều đồ, có nên bán hết đồ đạc trong đó không?"
Ninh Thư nhìn An Linh Vân nhoẻn miệng cười, An Linh Vân bắt đầu học cách quyết định từ giờ rồi.
"Không cần mang đi đâu hết, sau này Minh Châu Quận chúa sẽ quay lại." Ninh Thư khẳng định.
Sắc mặt cụ bà tệ hẳn đi.