Sau khi Lưu Tần Dương nhìn thấy Liễu Viện Viện thì vẫn cứ chau mày, vẻ mặt đăm chiêu, "Đáng ra thực lực của Liễu Viện Viện không vào được bí cảnh, sao cô ta lại vào được nhỉ?"
Ninh Thư không quan tâm thực lực của Liễu Viện Viện, cô trả lời dửng dưng: "Chắc là có cái gì đó giấu thực lực." Giấu đi tu vi của mình.
Quanh đây còn trà trộn không biết bao nhiêu người tu vi cao nữa nên Lưu Tần Dương thấy cơ hội cướp được Tiên phủ của mình đã mất.
Mệt mỏi quá mà.
Sau đó vẫn có hết người này đến người khác đến, Ninh Thư vẫn đang đợi Diệp Vũ. Rất nhiều người đã tập trung ngoài cổng cung điện mà nam chính vẫn chưa đến, chắc là đợi đến phút cuối cùng sẽ xuất hiện trước con mắt của trăm người.
"Chiếp chiếp..." Tiếng chim hót vui tai vang lên, mọi người cùng nhìn về hướng đó thì thấy anh đẹp trai và các chị đẹp gái đang đứng trên lưng chim sà xuống hệt như thần tiên giáng trần.
Diệp Vũ đứng đầu đẹp trai ngời ngời, hai bên đứng đầy các chị đẹp. Có một cô gái đeo lụa che mặt nổi bật hơn hẳn làm người khác muốn tháo tấm lụa của cô ta xuống để xem rốt cuộc là cô gái đẹp đến nhường nào.
Liễu Viện Viện nhìn Diệp Vũ, đôi mắt hút hồn hơi nheo lại, hất tóc cực kỳ khiêu gợi.
"Lão tặc Diệp Vũ, ăn một đòn của bản công tử đi." Mọi người đang bị hút hồn cảnh đẹp ấy thì có tiếng hét to vang lên làm hpj giật mình tỉnh lại, họ cảm thấy thằng nhóc này biết cách phá hoại bầu không khí thật.
Ninh Thư hét lên phá hoại cảnh đẹp vô hình của Diệp Vũ, sau đó nhảy từ dưới đất lên vung nắm đấm vào Diệp Vũ. Lúc Diệp Vũ nhìn thấy Ninh Thư thì có giật mình, con kiến hắn cho rằng đã chết vẫn còn sống, lại còn đang vung nắm đấm với hắn nữa mới buồn cười.
Sự xuất hiện của Ninh Thư làm Sư Tuệ Đế và Yến Kiều ngạc nhiên vô cùng, Diệp Vũ đã thề như đinh đóng cột là cái tên dâm dê này chết rồi mà.
Ninh Thư thấy Diệp Vũ chỉ siết nắm tay bâng quơ như thể muốn tay đấm tay với Ninh Thư thì cô cười khẩy. Cô dồn khí đan điền, con rồng vàng trong đan điền bơi nhanh hơn, sức mạnh căng tràn khắp người giao đấm với Diệp Vũ.
Mặt Ninh Thư rung rung, trong khi cánh tay Diệp Vũ trước mặt răng rắc giòn rã, Diệp Vũ nứt xưng tay rồi.
Diệp Vũ biến sắc, hắn sơ ý quá. Đấm vào tay hắn ta mà như là đấm vào sắt, cái tên phế vậy này khỏe vậy à.
Ninh Thư thu tay lại, cô đá tung con thần thú của họ. Phượng hoàng mất khống chế xoay tròn, còn người trên lưng nó do không lường trước nên đã xui xẻo rơi xuống đất.
Diệp Vũ sầm mặt ôm người đẹp bay xuống. Hắn nhìn Ninh Thư lạnh lùng, trong lòng thì hoảng sợ vô cùng. Ngoài nguyên khí thì còn tu luyện một quyển bí kíp thượng cổ nữa nên bắp thịt của hắn rất rắn chắc. Diệp Vũ rất có tự tin với mức độ rắn chắc của cơ thể mình, nhưng nay khi giao đấm với Ngụy Lương Nguyệt lại bị hắn ta làm cho nứt xương, trong khi hắn ta lại chẳng làm sao hết.
Ngụy Lương Nguyệt mạnh đến vậy à?
Ninh Thư xắn ống tay áo, cô chỉ thẳng mặt Diệp Vũ, "Cái thằng khốn khiếp này đuổi giết bản công tử, tưởng bản công tử dễ bắt nạt à, hôm nay bản công tử sẽ dạy dỗ mày một trận. "
"Không phải ngươi đã chết rồi à? Sao ngươi lại ở đây?" Yến Kiều điêu ngoa với Ninh Thư, mặt buồn vô cùng, "Ngươi không phải cái đồ dâm dê, cái đồ dâm dê đâu có lợi hại như ngươi."
"Tiểu nha đầu, cô đừng gọi ta là cái đồ dâm dê nữa, gọi nữa là ta sẽ làm gì cô đấy." Ninh Thư đánh giá Yến Kiều, "Mà cô cay nghiệt cũng xinh xắn lắm đó."
Yến Kiều tức đến run người, chỉ roi da trong tay vào mặt Ninh Thư: "Ngươi, ngươi vô sỉ..."
Diệp Vũ chặn trước mặt Yến Kiều, nhìn Ninh Thư bằng đôi mắt đầy sát ý, hắn nói dửng dưng rằng: "Ngụy Lương Nguyệt, bắt nạt con gái thì oai cái gì."
Ninh Thư mỉa mai, "Thế Diệp Vũ mày để con gái bênh thì oai cái gì."
"Chiếp chiếp..." Thần thú phượng hoàng bị Ninh Thư đá cho một phát đang xông xáo đến chỗ Ninh Thư. Thân nó tỏa ra lửa nóng hừng hực, rõ ràng là tức vì bị Ninh Thư đạp một cái vừa rồi.
Ninh Thư thấy con phượng hoàng xông đến chỗ cô nhưng không tránh. Cô nắm tay lại cứng đấu cứng luôn, cô muốn biết giới hạn sức mạnh của mình. Cô đấm vào đầu phượng hoàng, cảm giác giống như đấm vào một cục sắt nóng đỏ.
Dù tay của Ninh Thư bị lửa của phượng hoàng nướng nhưng bù lại phượng hoàng cũng bị Ninh Thư đánh bay ra ngoài. Nó chao lượn và cuối cùng là ngã phịch xuống đất. Nhìn là hiểu bị Ninh Thư đánh cho hôn mê rồi.
"Tiểu Hỏa." Diệp Vũ biến sắc chạy đến cất thần thú vào túi linh thú. Sau lại nhìn Ninh Thư đầy chết chóc, "Ngụy Lương Nguyệt ngươi giỏi lắm."
"Cảm ơn đã khen, đây đều là công lao trả cho mày vì đã giết ông đấy. Đừng có tưởng ông đây là quả hồng mềm thích bóp kiểu gì thì bóp. Định giết ông để mà lấy lòng đàn bà ấy hả, mày mơ đi!"
Quả nhiên cả Diệp Vũ và linh sủng của Diệp Vũ đều rất rắn chắc, bị cô đấm một cái mà chẳng sao cả, thần thú phượng hoàng cũng chỉ ngất thôi.
Thấy Ninh Thư lợi hại thế, Yến Kiều bàng hoàng há hốc mồm, chỉ vào Ninh Thư và bảo: "Ngươi là Ngụy Lương Nguyệt dâm dê đó à?"
Yến Kiều ngoảnh lại hỏi Sư Tuệ Đế: "Sư tỷ, hắn là Ngụy Lương Nguyệt hả?" Ngụy Lương Nguyệt làm cô cảm thấy khó tin hệt như con cóc biến thành hoàng tử.
Sư Tuệ Đế bối rối nhìn qua Ninh Thư: "Ta không quen hắn."
Sư Tuệ Đế nói đúng, dù cô ta có hôn ước với Ngụy Lương Nguyệt nhưng chưa từng sóng đôi với nhau. Sư Tuệ Đế biết vị hôn phu của mình là kẻ như thế thì còn cố tình tránh mặt ấy.
Vậy nên cô ta và Ngụy Lương Nguyệt là người lạ.
Yến Kiều lườm Ninh Thư căm tức, nhớ lại chuyện hắn ta lợi hại vậy mà còn cố tình trêu cô ở lối vào bí cảnh thì thầm mắng đúng là cái đồ dâm dê.
"Ngươi đã thích đánh thì ta đánh với ngươi, ta cũng rất muốn xem ngươi lợi hại ngần nào." Diệp Vũ vô cùng dè chừng cái tên nhà giàu ăn chơi trác táng này, Tiểu Hỏa của hắn mà lại ăn quả đắng ở trong tay hắn ta cơ.
Cũng tại Tiểu Hỏa sơ suất quá, nếu phun ngay Chân Hỏa Phượng Hoàng từ đầu thì chắc chắn đã nướng hắn thành than rồi.
Ninh Thư giơ tay mình lên, nói to: "Giờ tay ta đang bị thương mà, Diệp Vũ đẹp trai lai láng lại định lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đấy à? Mày không lo mất mặt trước nhiều người đẹp thế này hả?"
Diệp Vũ nhìn Ninh Thư lạnh lùng, đáy mắt không gợn sóng, không còn sát ý như trước. Hắn đã thầm nhận định kẻ này là kẻ thù cùng cấp rồi.
Họ chắc chắn là kẻ thù bởi vì Sư Tuệ Đế.