Nếu hệ thống không trả lời, Ninh Thư vẫn sẽ sống tiếp ở thế giới này. Cô đang lo chẳng biết mình có phải sống ở thế giới này cả đời không đây.
Càng nghĩ càng ghét chết cái hệ thống rác rưởi đó.
Ninh Thư vẫn để ý bên Tôn Chính Bân với An Noãn. Cả hai tình cảm lắm, người ngoài đều nói công tử trăng hoa Tôn Chính Bân quay đầu rồi.
Trái tim của Tôn Chính Bân trao cả cho An Noãn. Các cô em ngày trước vẫn hay bám lấy Tôn Chính Bân đều bị Tôn Chính Bân giải quyết hết. Mặc dù vẫn có một vài xích mích nhỏ nhưng chung quy vẫn rất ngọt ngào.
Ninh Thư đi tham dự bữa tiệc trong giới kinh doanh luôn thấy Tôn Chính Bân dẫn An Noãn đi dự tiệc cùng. Anh ta còn giới thiệu An Noãn với mọi người, chắc hẳn đã xác định An Noãn là vợ tương lai.
Dáng vẻ ngọt ngào đó có thể giết bất cứ con chó nào.
Ninh Thư thầm chúc phúc cho An Noãn và Tôn Chính Bân răng long đầu bạc.
Ninh Thư nghĩ ngợi, phải chăng đợi đến khi Tôn Chính Bân kết hôn với An Noãn rồi mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ không?
Vuốt mặt, Ninh Thư thương thay cho nguyên chủ. Chẳng biết Cung Lạc cảm thấy thế nào khi vợ mình ở bên kẻ khác nhỉ.
Có điều thái độ của An Noãn với nhà tư bản Ninh Thư đây không khả quan lắm. Có chạm qua mắt nhau An Noãn đều lờ đi, chẳng thèm nhìn Ninh Thư như kiểu hờn dỗi.
Ninh Thư thấy thật dở hơi, tính cách của An Noãn thật dễ ghét. Dù gì mình cũng đã cho cô ta vay tiền khi em trai cô ta cần tiền cứu mạng.
Vậy sao bảo An Noãn trả tiền thì mình lại trở thành kẻ lòng lang dạ sói?
Sao bảo An Noãn trả tiền lại là chà đạp lòng tự trọng của cô ta?
Trong những trường hợp này, Ninh Thư sẽ không bắt chuyện với Tôn Chính Bân, không muốn dính vào hai người họ một chút nào.
Vụ hợp tác trước với Tôn Chính Bân thất bại, may mà Ninh Thư đã tìm kiếm các đối tác khác trước.
Thật ra Tôn Chính Bân đến Cung Thị bàn chuyện hợp tác là toàn để đi gặp An Noãn đó chứ.
Sau khi gặp được An Noãn rồi, cả tính mạng cũng trao cho An Noãn. Yêu đương quan trọng nhất, cái khác có đáng gì.
Ninh Thư rời khỏi phòng tiệc, đang định tránh đi đâu đó lại có người va vào lòng cô. Ninh Thư chưa định hình mà cô gái đó đã ngã ra đất.
Ninh Thư nhìn xem, đó là An Noãn trong bộ lễ phục. An Noãn mặc lễ phục đẹp lắm, nhưng An Noãn hiện đang rất đau lòng, nhìn thấy người kia là Ninh Thư bèn đứng dậy khóc lóc với Ninh Thư: "Chủ tịch giúp tôi với."
Mặt mũi An Noãn tèm nhem nước mắt, nom dáng vẻ đã bị tổn thương.
Ninh Thư: ...
Rất mệt mỏi nhưng vẫn phải giữ nụ cười trên môi, Ninh Thư quay phắt người đi luôn.
Phía kia có tiếng bước chân vọng lại, An Noãn lau nước mắt khoác lấy cánh tay Ninh Thư.
Ninh Thư vùng tay ra khỏi An Noãn ngay nhưng An Noãn bám chặt, Ninh Thư không vùng ra được. Mới nhìn lên đã thấy Tôn Chính Bân bực bội chạy đến, khi nhìn thấy An Noãn khoác tay Ninh Thư thì mặt càng sầm hơn.
"An Noãn, qua đây." Tôn Chính Bân lạnh lùng với An Noãn.
An Noãn bám chặt lấy tay Ninh Thư, nước mắt tuôn như mưa, lắc đầu đau khổ: "Em không muốn qua, anh đi tìm tình nhân của anh đi."
"Đó là quá khứ rồi, giờ anh chỉ có em thôi, sao em lại không tin anh chứ." Tôn Chính Bân giải thích, "Anh chưa từng nghĩ sẽ tái hợp với bạn gái cũ, bọn anh chỉ ôm nhau một cái như bạn bè thôi mà."
Ninh Thư: ...
Cái quái gì thế này, hai anh chị cãi nhau mà lôi tôi vào làm gì.
"Thế còn em, đúng là em vẫn qua lại với Cung Lạc." Tôn Chính Bân tối sầm mặt nhìn Ninh Thư, "Anh đã nói rồi mà, cho vay năm trăm nghìn tệ thì các em không chỉ là quan hệ chủ nợ bình thường."
"Anh nói láo, anh lấy gì để mà vu khống em." An Noãn tức bật khóc, "Em với chủ tịch Cung trong sạch."
Tôn Chính Bân thấy An Noãn như vậy thì thương lắm, nhưng cơn giận vẫn khiến anh nói những lời tổn thương, "Em định nối lại tình xưa với Cung Lạc à?"
"Đúng vậy, anh có thể tái hợp với tình cũ, sao em lại không thể," An Noãn hờn dỗi.
"Chủ tịch Cung, xin anh đưa tôi đi được không." An Noãn cầu xin Ninh Thư, "Tôi không muốn gặp lại con người này nữa."
Ninh Thư: Đậu má →_→.
Ghét nhất là cái cảnh máu chó này.
Tôn Chính Bân tức gần chết, vung nắm đấm vào mặt Ninh Thư. Ninh Thư nghiêng mặt, tóm được cổ tay Tôn Chính Bân rồi đấm thẳng vào mặt anh ta.
Mẹ kiếp, bà đây chẳng làm gì mà sao lại thành vật hy sinh cho cuộc cãi vã của mấy người, lại còn định đánh bà thế này.
Ninh Thư bực bội lắm, cô đá một phát vào bụng Tôn Chính Bân. Tôn Chính Bân đau đến co rúm người lại, gân xanh hằn rõ trên trán.
An Noãn hoảng sợ hét to: "Đừng đánh mà, tôi xin các anh đừng đánh nữa."
Tiếng hét của An Noãn đã thu hút rất nhiều người đến vây xem, thậm chí có cả phóng viên chụp ảnh. Ninh Thư chau gắt mày lại, gằn giọng: "Im đi."
An Noãn bịt miệng chạy qua bên Tôn Chính Bân, đau lòng hỏi: "Anh không sao chứ, Tôn Chính Bân, anh có sao không?"
Tôn Chính Bân ôm chầm lấy An Noãn, An Noãn giãy mạnh, "Cái đồ dối trá, bỏ em ra."
Mặt Tôn Chính Bân bị Ninh Thư đấm cho tím tái, anh nghiến răng bất chấp ôm An Noãn. Thấy An Noãn giãy anh kêu: "Em đừng giãy nữa, anh đau quá, người anh đau quá."
An Noãn không dám giãy nữa, hỏi lo: "Đau, đau ở đâu anh."
Tôn Chính Bân cầm tay An Noãn đặt vào tim mình, "Đau ở đây nhất, đau vì em."
An Noãn dừng khóc mỉm cười ngay, cô hỏi Tôn Chính Bân "Anh còn đau không?"
"Đau, đau lắm."
Hương vị chua lòm của tình yêu xông lên.
Ninh Thư quay phắt người đi, không muốn nhìn hai kẻ điên này nữa.
Làm người ta bực bội quá thể.
Ban nãy có sự xuất hiện của mình đã khiến Tôn Chính Bân nổi máu ghen, và rồi lại được đà để An Noãn thể hiện sự quyến rũ của mình.
Vậy là mình không phải nam chính nữa thật rồi, có vẻ giống như lốp dự phòng vậy đó.
Ninh Thư cảm thấy buồn cười quá, An Noãn bảo mình đưa cô ta đi như thật, cô ta lấy đâu ra cái tự tin đó nhỉ.
Tự tin thái quá.
Yêu nhau thế nào mặc xác anh chị, kéo người ta vào làm gì?
Hôm sau Ninh Thư đọc báo, đầu tờ báo là ảnh chụp cô đấm Tôn Chính Bân dã man, tựa viết là chủ tịch Tập đoàn Cung Thị và Tập đoàn Đỉnh Phong đánh nhau tàn nhẫn vì tranh nhau một cô gái.
An Noãn bên kia cũng bị cánh truyền thông đào hết mọi thông tin từ gia đình, công việc, lịch sử tình cảm. An Noãn được truyền thông gọi là cô bé lọ lem phiên bản hiện đại.
Ninh Thư bật cười thành tiếng, bọn điên.
Yêu nhau thôi mà, cần nhiều người nhòm ngó như thế hay ho lắm hả?
Chắc là bất cứ cô gái nào cũng sẽ ước ao và đố kỵ với An Noãn đây.
Ninh Thư cứ tưởng chuyện chỉ có vậy, nào ngờ đến cửa công ty lại thấy một loạt các phóng viên bám lấy cô muốn phỏng vấn cô.