Chuyển ngữ: Wanhoo
Nghe Ninh Thư đuổi khéo, Lý Ôn khép hờ đôi mắt thâm thúy, dặn: "Trẫm sẽ đi, muội chăm sóc cơ thể cho tốt, không có Đoạn Tinh Huy còn có chàng trai khác."
Lý Ôn trong cốt truyện cũng nói như vậy nhưng công chúa Gia Huệ cãi thế giới này chỉ có một Đoạn Tinh Huy làm Lý Ôn nghẹn họng.
Đương nhiên là Ninh Thư sẽ không nói như thế, làm Lý Ôn bực rồi anh ta đuổi thẳng cô đi hòa thân có mà khóc không ra nước mắt.
Ninh Thư tỏ ra đau buồn, thưa cung kính với Lý Ôn: "Hoàng huynh à, giờ Gia Huệ rối bời lắm, Gia Huệ không muốn nghĩ gì hết."
Nghe vậy đôi mắt Lý Ôn nheo lại, không hiểu sao mỗi lần thấy Lý Ôn nheo mắt Ninh Thư lại thấy khiếp đảm hãi hùng. Cô đã rất cố gắng bắt chước thói quen dáng vẻ nguyên chủ, chẳng lẽ kỹ năng diễn xuất của cô tệ thế à?
Lý Ôn gật đầu, nhìn Ninh Thư từ trên cao xuống, "Cần gì cứ bảo hoàng tẩu muội mang qua." Sau đó anh ta nhắc nhở hai thị nữ bên cạnh, "Hầu hạ công chúa cho tốt."
Hai cô bé cùng trả lời: "Vâng ạ." Riêng mắt Diệu Tình đã dán vào người Lý Ôn cho đến tận khi anh ra khỏi điện Lan Uyển mới thu tầm mắt lại. Ninh Thư ở bên nhìn cảnh này mà lắc đầu.
Cũng do nguyên chủ không để ý hai thị nữ bên người, không hề biết một người thích anh mình, một người thích chồng tương lai mình.
Khổ ghê.
Những ngày sau đó Ninh Thư yên ổn sống cuộc sống chăm sóc cơ thể, bấy giờ Ninh Thư mới được tự mình cảm nhận nguyên chủ được chiều chuộng bao nhiêu.
Ngày nào cũng có phi tử qua thăm hỏi, ngày nào cũng nhận được một rổ lễ vật an ủi toàn là châu báu quý hiếm. Có phi tử tự thêu khăn không thì cũng tự thêu giày, tóm lại là đủ thứ trên đời.
Đương nhiên Ninh Thư không gặp họ, cơ thể chưa khỏe lại cô sẽ không cố đi gặp họ đâu. Âu cũng tại hậu cung có quá nhiều phụ nữ ấy mà. Phắc diu, cô không quen thân với oanh yến hậu cung của bệ hạ đâu nhá.
Ninh Thư nhìn biểu cảm tập mãi thành quen còn thấp thoáng khinh bỉ các phi tử của Diệu Tình và Nguyên Đông. Nhìn hai thị nữ xem thường phi tử là Ninh Thư biết chắc là nguyên chủ cũng rất coi thường những phi tử này.
Diệu Tình hỏi Ninh Thư: "Công chúa, nô tỳ nhập kho những thứ này nhé?" Diệu Tình thăm dò cảm xúc của Ninh Thư, chần chừ bảo, "Công chúa, những người này chỉ muốn lợi dụng công chúa để thấy hoàng thượng, lợi dụng sự chiều chuộng hoàng thượng dành cho công chúa để được hoàng thượng chiều chuộng thôi."
Nguyên chủ và Ninh Thư đều hiểu việc này, đâu cần một thị nữ suốt ngày nhắc nhở. Nguyên chủ cho rằng Diệu Tình tốt bụng, bởi vì trong lòng nguyên chủ cũng cho là vậy.
Diệu Tình thích Lý Ôn, nhờ mối quan hệ của nguyên chủ mà cơ hội Diệu Tình nhìn thấy hoàng đế nhiều hơn đại đa số phi tần hậu cung.
Diệu Tình nói vậy chẳng qua là ghen ghét với phi tử mà thôi. Mỗi lần nguyên chủ nghe Diệu Tình nhắc nhở đều rất tức giận, giận những cô gái đó lợi dụng mình. Ninh Thư dửng dưng với cô ta, cũng không có phụ họa cô ta như ngày thường.
Diệu Tình thấy công chúa không quan tâm đến mình thì chạnh lòng, quay sang dọn đồ vào kho.
Ninh Thư thấy Diệu Tình thức thời đấy, có người vẫn tiếp tục ly gián nhưng Diệu Tình đã biết điều dừng lại. Con gái trong cung cả mà, tất cả đều không phải dạng vừa.
Ninh Thư cảm thấy nói nguyên chủ ngây thơ cũng không hề ngây thơ, bởi cô ấy bước trên con đường tranh vương, làm gương cho binh sĩ phục tùng Lý Ôn, cô ấy cũng đã gặp đầy chuyện bẩn thỉu rồi. Thế nhưng nói ngu cũng có ngu, cô ấy đắc tội gần hết phụ nữ hậu cung rồi.
Tóm lại vẫn do tính cách kiêu ngạo, xem thường phụ nữ hậu cung dựa vào đàn ông mà thôi. Bởi vậy đến khi hòa thân mới không có ai đứng ra nói giúp một câu, cả nhà đều bỏ phiếu cho cô ấy đi hòa thân đó. Nhân duyên tệ như vậy đều do ganh đua mà ra cả.
Ninh Thư suy nghĩ nói: "Ghi chép lại những thứ đó, trả lễ theo quy định."
Diệu Tình Nguyên Đông đang dọn đồ đều ngạc nhiên bởi vì chưa bao giờ công chúa trả lễ, giờ lại bỗng muốn trả lễ làm Diệu Tình Nguyên Đông lấy làm lạ. Dẫu gì hai người cũng là đại cung nữ, thẫn thờ một chút rồi tập trung lại ngay.
Trong quan hệ giữa người với người xem trọng có qua có lại, nguyên chủ chỉ nhận đồ mà không trả lễ đã tỏ vẻ không muốn dây dưa với các cô gái kia, cô ấy đã đắc tội với nhiều người lắm.
Công chúa quá tùy hứng, phụ nữ hậu cung cắn răng nguyền rủa nhưng cũng chẳng giải quyết được nguyên chủ. Và nhân cơ hội tường lung lay mọi người cùng đẩy, nguyên chủ có cái kết như vậy là hậu quả từ nhiều khía cạnh vun đắp lên.
"Phải trả lễ thật sao thưa công chúa?" Diệu Tình hỏi, "Vậy là nể mặt các phi tử đó rồi."
Ninh Thư chỉ liếc cô ta một cái làm Diệu Tình hơi lo. Cô và Nguyên Đông cùng trông thấy trước đó công chúa đau đến tái tê cõi lòng, mà sự bình tĩnh bây giờ của công chúa làm người khác sợ hãi. Đừng bảo phát điên rồi nhé?
Đương nhiên thắc mắc này chỉ dám để trong lòng, tuy hai thị nữ không muốn nhưng mau chóng triển khai công việc, nhanh chóng trả lễ người các cung.
Các phi tần vừa kinh ngạc lại sững sờ với trả lễ của công chúa Gia Huệ, tạm thời không đoán được công chúa có âm mưu gì.
Ninh Thư nghĩ đến việc mình có nên đi tìm Đoạn Tinh Huy không, ý nghĩ này vừa ngoi lên đã bị Ninh Thư phủ định ngay. Giờ hẳn là Đoạn Tinh Huy đã được Nhị Nha cứu, cô đi cũng có ích gì. Với cả, một cô công chúa muốn ra ngoài cần nghi thức rườm rà, dẫn theo một đống người lê ngoài đường, có đến được biên quan thì gạo cũng nấu thành cơm rồi.
Hai vợ chồng người ta là tình yêu đích thực, vận mệnh sẽ trói buộc bọn họ ở bên nhau.
Nhị Nha chăm sóc Đoạn Tinh Huy bị thương sẽ có tiếp xúc, lâu ngày sinh tình, củi khô bốc lửa, lửa tình thiêu đốt, tóm lại là Đoạn Tinh Huy tằng tịu với Nhị Nha và hai anh chị là tình yêu đích thực.
Phải đợi Đoạn Tinh Huy mang Nhị Nha về kinh thành thì nhiệm vụ mới thực sự bắt đầu, vậy nên trong khoảng thời gian này cô phải bồi bổ cơ thể, lấy lòng hoàng đế Lý Ôn. Nếu không muốn bị hòa thân thì phải cho thấy giá trị bản thân.
Tìm đọc tại [email protected] hoặc [email protected] để đọc bản cập nhật mới nhất, sớm nhất, đầy đủ nhất của truyện nhé!
Cô có thể giúp Lý Ôn làm việc gì đây, việc bưng trà đổ nước đã có quá nhiều người làm. Đến lấy lòng, gia tăng tình cảm anh em có tác dụng vô cùng nhỏ, thi thoảng làm thì được thôi.
Ninh Thư nghiêm túc dưỡng bệnh nhưng ngoài mặt không hề tươi cười làm Diệu Tình Nguyên Đông hầu cô vừa ngạc nhiên vừa nơm nớp lo sợ, thưa chuyện đều rất dè dặt.
Thời gian này Diệu Tình không dám châm ngòi ly gián Ninh Thư nữa. Ninh Thư nhận ra mắt Nguyên Đông có hơi đỏ, bị Ninh Thư hỏi Nguyên Đông đều trả lời là bị đau mắt.
Ninh Thư ngắm hai thị nữ đầy ẩn ý, bị đôi mắt thâm thuý đánh giá làm hai thị nữ càng thêm thấp thỏm. Các cô cảm thấy ánh mắt của công chúa nhìn thấu tất cả, biết được bí mật sâu nhất của các cô.
Diệu Tình Nguyên Đông càng hầu hạ chăm sóc Ninh Thư tận tình hơn, mọi mặt đều chu đáo làm Ninh Thư được sống những ngày tháng quá đỗi sung sướng, Ninh Thư chưa từng nghĩ tới có ngày mình sẽ được sống sung sướng như vậy đâu.