Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư không đếm xỉa đến nỗi buồn của An Linh Vân mà vẫn tiếp tục giày xéo, "Thanh niên chưa lập gia đình cũng có nha hoàn thông phòng rồi. Con chưa gả sang thì người ta đã có người con gái khác, sau khi con gả sang, nha hoàn thông phòng đó sẽ trở thành tiểu thiếp."
Ninh Thư bảo: "Cha con không có nha hoàn thông phòng bởi vì ông ấy hay đi đánh trận."
An Linh Vân buồn rười rượi như nhẵm phải phân, gọi dài cả tiếng: "Mẹ..."
"Tất nhiên, con vẫn sẽ ân ái với trượng phu con, dù rằng có chia sẻ trượng phu với người khác." Ninh Thư găm hết dao này đến dao khác vào lòng An Linh Vân.
Ninh Thư nói cố: "Con là con gái của Chấn uy Tướng quân, là chính thất là tất nhiên. Vậy nên con phải xử lý việc nhà đâu ra đó, con gả đi rồi thì nhà chồng là nhà của con. Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, nhiều cái phủ tướng quân không can thiệp được."
An Linh Vân: ...
Ninh Thư mặc kệ phiền muộn của An Linh Vân, lại bắt đầu bàn chuyện kết hôn của An Du với cụ bà.
Cụ bà chấm con gái của Tô thượng thư, Ninh Thư gạt phăng ngay. Tô Ly đó là vợ của An Du trong cốt truyện, nhưng cô ta lại bợ đỡ Minh Châu lên tận mây xanh, cảm thán Minh Châu dũng cảm vì tình yêu sâu đậm, có chết cũng không thay đổi.
Rõ ràng Minh Châu là người chồng mình yêu, vậy mà vẫn đứng về phía tình địch, và còn chống đối với Vệ Lệnh Nhàn, chỉ trích mẹ chồng tàn nhẫn chứ.
Lại thêm một cô gái không phân biệt được đúng sai, gϊếŧ người với nụ cười ngây thơ, đúng là đầu óc bã đậu!
Ninh Thư giãi bày ngay lý do của mình: "Tô Ly đó là con gái duy nhất của Tô thượng thư, bình thường khó tránh chiều chuộng. An Du là con trưởng, vợ của nó dâu trưởng, sau này còn phải gánh vác trọng trách quản lý nhà cửa phủ tướng quân. Con từng gặp cô gái đó rồi, đó là một cô bé ngây thơ và hồn nhiên."
Nghe vậy cái là cụ bà gạch tên ngay. Ngây thơ tức là ngu xuẩn, không biết cách đối nhân xử thế, mà ngu thì quản lý nhà cửa kiểu gì, giao tiếp với các phu nhân kiểu gì. Chẳng lẽ để cô ta đắc tội với tất cả mọi người à?
Ninh Thư chưa từng nghĩ đến chuyện áp quy tắc hay bắt Minh Châu thỉnh an. Ninh Thư cũng tự xem như mình bị mù, chẳng thấy gì hết trước sự chiều chuộng An Hữu dành cho Minh Châu.
Trước việc ấy, Minh Châu vui cực kỳ. Dù phu nhân không bảo gì nhưng Minh Châu cảm thấy phu nhân đã tha thứ cho cô rồi.
Đáng lẽ ra An Linh Vân trong cốt truyện bênh Minh Châu đủ đường nay lại hạnh hoẹ Minh Châu, mà Ninh Thư nom An Linh Vân lại khá giống đang luyện tập, chắc là luyện để sau này xử lý tiểu thiếp sao rồi.
Ví dụ như Minh Châu muốn ăn gì đó, An Linh Vân không cho hạ nhân mang qua. Lúc Minh Châu hỏi thì An Linh Vân bảo phủ tướng quân hết tiền rồi, không mua được thứ đắt như vậy, đến cả cụ bà cũng không có tiền ăn tổ yến kia kìa.
Ban đầu Minh Châu ấm ức ầm ĩ một phen, An Hữu lại bênh Minh Châu nhưng An Linh Vân bảo thẳng ra, cha à, cha bị giáng chức rồi, có bao nhiêu bổng lộc đâu, hiện giờ phủ tướng quân nghèo lắm.
Bị con gái nói thế làm An Hữu không biết vứt mặt vào đâu.
Cuối cùng chuyện chẳng đi đến đâu, Minh Châu đành bảo thị nữ của mình tự đi mua.
Tiền của mình không mất đi đâu, nhưng dù đã được ăn rồi nhưng Minh Châu vẫn rất hậm hực.
An Linh Vân thấy trong viện của Minh Châu toàn đồ đắt đỏ thì ngứa mắt. Mọi thứ ở đây đều là cô bỏ tiền ra mua, bây giờ phủ tướng quân cần tiết kiệm, vậy mà trong viện của Minh Châu lại có nhiều đồ đắt tiền như thế.
Đồ đạc trong phòng tiểu thiếp còn nhiều hơn đồ trong phòng mẹ ý.
Ninh Thư chỉ lặng lẽ quan sát sự thay đổi của An Linh Vân. Thế mới nói, cứ phải tự trải nghiệm mới biết thế nào là nhức nhối, bây giờ An Linh Vân vẫn còn nhiệt liệt chào mừng Minh Châu hoà nhập vào đại gia đình này à?
Con người ai chẳng ích kỷ, động đến đồ của mình là đều cố mà cướp thôi.
Bây giờ phủ tướng quân thê thảm hơn ngày trước mà Minh Châu vẫn sống suиɠ sướиɠ, An Linh Vân chịu nổi à?
An Hữu và Minh Châu quấn quít có một khoảng thời gian thôi à. Ngày trước thì ngày nào cũng dính lấy nhau, nhưng dạo này thỉnh thoảng An Hữu sẽ ngủ ở thư phòng.
Nhìn sắc mặt An Hữu hơi vàng vọt, mày cau chặt, nom sầu não mà Minh Châu cũng hậm hực thì Ninh Thư cười ngất trong bụng.
Thời gian chính là con dao bào mòn tất cả tình yêu sâu đậm. Kết cốt truyện An Hữu và Minh Châu đều chết cả, kết thúc vẹn toàn cho tình yêu đích thực.
Nhưng mà chết thì hay ho cái nỗi gì. Phải sống và xem các người có thể yêu nhau bao lâu, có thể chịu đựng được sự bào mòn của thời gian không rồi mới được gọi là tình yêu đích thực nhé.
Tình đi đôi với dục, đã có tình yêu ắt phải có du͙ƈ vọиɠ, ngặt nỗi là hình như An Hữu không thoả mãn được Minh Châu cho lắm.
Già đời rồi thì thu liễm chút, đừng có mà giở cái thói ngông cuồng của thời thiếu niên, tưởng mình là trai trẻ dồi dào sức khoẻ chắc.
Dạo gần đây An Hữu sầu não lắm.
Sau mỗi lần ân ái, An Hữu cảm thấy rất thoả mãn nhưng Minh Châu lại không. Muốn thêm một lần nữa nhưng chẳng hiểu sao cơ thể không nghe lời. An Hữu rất khó xử trước ánh mắt hậm hực của Minh Châu, và hệ quả là giảm số lần ân ái xuống.
An Hữu cảm thấy cơ thể mình có vấn đề, nhưng không phải là không thể, dù rằng có thể đấy nhưng cũng chẳng dài.
Trước đây còn tưởng quá hưng phấn do cơ thể mỹ miều của Minh Châu, nhưng ân ái với Minh Châu nhiều như vậy mà lần nào cũng thế, đã khiến An Hữu nảy sinh sợ hãi.
Thậm chí ông còn lén đi tìm đại phu, đại phu bắt mạch xong bảo thận hư, cho An Hữu dùng thuốc tráng dương bổ thận.
Để giấu nhẹm cả nhà nên An Hữu giả vờ mình ốm, cần phải uống thuốc.
Minh Châu biết An Hữu đổ bệnh thì bật khóc nức nở như là An Hữu sắp chết đến nơi làm cụ bà rất khó chịu.
Nhân đây thì An Hữu cũng cảm động lắm, ông cho rằng Minh Châu như vậy bởi vì thương ông nên ôm ấp Minh Châu trước mặt mọi người, vừa lau nước mắt cho Minh Châu vừa thủ thỉ mấy lời mật ngọt, và rồi đã dỗ Minh Châu mỉm cười nín khóc.
Ninh Thư: ...
Cạn lời thật á, trong căn phòng này có mẹ mình, vợ mình, con mình, không thể biết ý chút à?
Làm gì đến nỗi không khống chế được thế này chứ.
Ninh Thư thở dài, cái thứ tình yêu tình báo này làm người ta mệt mỏi quá, cô đã nhìn thấy đời mình cô đơn suốt kiếp rồi.
Cũng đúng thôi, cô không cả bảo đảm được tính mạng mình, thì càng không hy vọng vào tình yêu xa vời. Bất cứ thứ gì cũng ổn định và tốt đẹp hơn tình yêu nhiều.
Ninh Thư đang tởm không chịu nổi đây, hai anh chị này tính diễn cảnh giường chiếu ở đây luôn đó à.
Ninh Thư ngửi mùi thuốc nha hoàn bưng vào thì nhếch mép.
An Linh Vân xem vở diễn của Minh Châu thì càng thêm ghét, bước chân ra khỏi phòng đã mắng: "Hồ ly tinh."
An Linh Vân gai mắt đồ đạc chất đầy phòng Minh Châu lắm rồi. Cứ nhớ đến chuyện đó đều mua bằng tiền của phủ tướng quân là An Linh Vân lại xót, lúc nào cũng lấy lý do để mang đồ trong phòng Minh Châu đi.
Minh Châu tưởng An Linh Vân đã tha thứ cho mình nên hào phóng đưa các đồ đạc giá trị cho An Linh Vân.
Nhưng mỗi lần An Linh Vân qua bảo cần cái gì đó là Minh Châu lại tắt hứng trong nháy mắt. Đó đều là đồ của cô, dựa vào đâu mà cô ta muốn lấy chứ.
_
C398. Chàng là ánh sáng của đời thiếp (22)
Chuyển ngữ: Wanhoo
Gần như là giờ Ninh Thư không vướng bận chuyện gì nữa. Nhà cửa có An Linh Vân lo, không cần hầu An Hữu, phải gọi là được dưỡng già trước thời hạn.
An Linh Vân và Minh Châu cãi vã vì một cây trâm bạch ngọc. Minh Châu sử dụng tuyệt chiêu khóc nức nở, hơi tý là quỳ xuống.
An Linh Vân vẫn luôn tham dự các bữa tiệc với Ninh Thư nên ngộ ra nhiều lắm. Dù có thế nào thì Minh Châu vẫn là trưởng bối, cô ta quỳ trước mặt mình thế này thì danh dự của cô phải làm sao.
Dùng cách đó để phá hoại danh dự cô đúng không, An Linh Vân ngày càng nhận ra sự độc ác của Minh Châu rồi. Vậy nên hễ Minh Châu quỳ là An Linh Vân cũng quỳ theo.
An Linh Vân làm thế khiến Minh Châu ức nghẹn, vừa ấm ức vừa đắng cay. Tại sao An Linh Vân lại đối xử với cô như thế? Cô tốt với An Linh Vân như vậy, cái gì quý báu cũng cho cô ta, tại sao lòng tham của cô ta không có đáy như thế?
Rõ ràng trước đây phủ tướng quân ấm áp biết bao, An Linh Vân cũng là bạn của cô, sao giờ lại trở nên thế này? Cô đã giải thích do cô không khống chế được bản thân, cô muốn hoà nhập với phủ tướng quân, vậy nhưng tại sao An Linh Vân cứ như thế này?
Minh Châu cảm thấy An Linh Vân phản bội tình bạn của hai người.
Tất nhiên sau rồi An Hữu vẫn là người giải quyết mâu thuẫn này. Hiển nhiên An Hữu sẽ đứng về phía người mình yêu, cây trâm bạch ngọc đó cho Minh Châu chắc.
An Linh Vân tức lắm, vô cùng tức giận. Đây là cha cô, tại sao cứ bênh cô ả kia mãi vậy, tại sao chứ?
Hiện tại An Linh Vân đố kỵ, đay nghiến, bất mãn, tổn thương giống Vệ Lệnh Nhàn khi trước. Phụ thân cô không cần suy xét, cái gì cũng bênh Minh Châu chằm chằm, dù chuyện vừa rồi cũng không hỏi ngọn ngành mà bênh Minh Châu luôn khiến An Linh Vân rất tổn thương.
Ninh Thư thấy An Linh Vân quỳ dưới đất tức đến run người nhưng An Hữu chỉ ôm Minh Châu thở dài và bước qua.
Ninh Thư kéo An Linh Vân quỳ dưới đất lên, An Linh Vân nhìn mẹ mình, trước đó cố nín nhịn thì giờ bật khóc.
Ninh Thư nhìn An Hữu, bảo: "Phu quân, tiền lãi từ cửa hàng không được bao nhiêu. Từ sau khi chàng giáng chức, bổng lộc không còn nhiều như trước đây, phủ tướng quân đang phải chắt bóp khá nhiều. Hiện giờ Linh Vân đang lo việc nhà, con bé luôn muốn tiết kiệm một chút. Cây trâm bạch ngọc này là ngày trước Linh Vân mua cho Minh Châu, nay Minh Châu muốn cầm về để giúp phủ tướng quân bước qua mùa cam go thôi."
An Hữu nhìn thấy bà vợ chính thức của mình thì giật mình, hình như lâu lắm rồi ông không gặp bà. Ngày thường bà như người vô hình, ông chiều Minh Châu ra sao bà cũng không đả động gì cả.
An Hữu mất tự nhiên, nếu đối phương cãi vã chia rẽ ông và Minh Châu, vậy ông sẽ không hổ thẹn. Mà giờ nghe bà bình tĩnh nói sự thật, An Hữu lại cảm thấy xấu hổ vô cùng.
An Hữu lấy cây trâm trong tay Minh Châu đưa cho Linh Vân.
Minh Châu khó chịu ra mặt ngay, đây không phải chuyện của mỗi cây trâm. Vệ Lệnh Nhàn mới đả động cái An Hữu đã lấy cây trâm của cô, điều này khiến Minh Châu rất khó chịu, mặt khác cũng thấy nguy hiểm.
An Linh Vân cầm cây trâm, tỏ rõ sự kinh miệt trong đôi mắt.
Minh Châu quỳ phịch xuống trước mặt Ninh Thư, Ninh Thư nhìn Minh Châu lạnh lùng, sảng khoái đón nhận cái quỳ của Minh Châu bởi. Chính xác cô ta là một tiểu thiếp, tưởng mình vẫn còn là Minh Châu Quận chúa, quỳ một cái là người ta thấp thỏm lo âu chắc.
"Phu nhân, tôi sai rồi, tôi không ngờ phủ tướng quân lại như vậy, mai tôi sẽ lấy tiền dành dụm của mình ra." Minh Châu rất biết điều.
Ninh Thư cười nhạt, "Ừm, cô muốn vậy thì tốt rồi, dù sao cô cũng là một thành viên của phủ tướng quân mà."
Minh Châu vừa khóc vừa cười, dập đầu liên tục với Ninh Thư: "Cảm ơn phu nhân đã chấp nhận tôi, cảm ơn phu nhân."
Ninh Thư cười cực đoan trang và hiền hậu.
Ninh Thư kéo An Linh Vân về viện của mình, đưa hộp trâm của mình cho An Linh Vân, An Linh Vân chối đây đẩy: "Con không cần trâm, con cố tình muốn cây trâm của Minh Châu cơ."
Ninh Thư kéo tay An Linh Vân, bảo: "Trước khi làm bất cứ chuyện gì cũng phải lấy cho mình một cái cớ chặt chẽ, để mình ở thế có lợi nhất. Vậy thì mình bắt nạt người ta mới không để mình rơi vào thế yếu. Phụ thân con đang chiều Minh Châu, tất nhiên Minh Châu bảo gì cũng đúng. Con là con gái, không nên nhúng chàm vào hậu viện của phụ thân con. Phụ thân con muốn chiều ai thì cứ để cho ổng chiều đi."
"Nhưng mà mẹ à, con không chịu nổi." An Linh Vân giậm chân, "Trong mắt cha chỉ có Minh Châu, chẳng lẽ mẹ cũng chịu được ư?"
Ninh Thư nhìn An Linh Vân, "Mọi chuyện vẫn ổn, con cứng đối cứng như thế có lợi gì cho con đâu. Xả cơn bực dọc của mình rồi thì sao, cha con vẫn chỉ bênh Minh Châu thôi."
"Con đừng gây sự với Minh Châu, một là dì, một là tiểu bối, không tốt cho danh dự của con." Ninh Thư dặn An Linh Vân.
Tất nhiên An Linh Vân hiểu mẹ đang lo cho mình nên chỉ gật đầu.
Không lâu sau, đích thân Minh Châu mang túi bạc của mình qua viện của Ninh Thư, Ninh Thư bảo An Linh Vân nhận lấy.
An Linh Vân bĩu môi, có chút tiền vậy. Ngày trước Minh Châu đến phủ tướng quân toàn mua đồ bằng ngân phiếu đấy, chút tiền còm này chả đủ bù số lẻ của ngân phiếu.
Minh Châu ra về trong trạng thái cực kỳ thoải mái, chắc là tưởng rằng tình yêu của mình và An Hữu đã được mọi người tác thành chúc phúc rồi đây.
Ninh Thư lắc đầu, tính toán chuyện vặt vãnh này với người chỉ biết sống cho mình là tự chuốc khổ vào thân. Đã thế mới nói một hai câu là to chuyện, quỳ ngay xuống nhận lỗi, liên tục xin sự tha thứ của người khác.
Tôi sai rồi, tôi đã xin lỗi nên cô phải tha thứ cho tôi. Không tha thứ là cô sai, là lỗi của cô.
Không có nỗi đau nào giày xéo hơn việc khiến tình yêu đích thực của họ tan thành mây khói.
Mặc dù phủ tướng quân đã tác thành cho tình yêu của họ, nhưng hiện Minh Châu đã có phiền muộn mới, đó là chuyện thân mật của cô và An Hữu.
Lần nào cũng vậy, cô chỉ mới có chút cảm giác vậy mà cuộc vui đã kết thúc. Minh Châu khó chịu quấn lấy An Hữu, thế nhưng An Hữu không thể, lúc nào cũng chối bảo mệt.
Minh Châu cứ có bóng ma, rằng An Hữu tìm phụ nữ khác. Nhưng mà từ khi cô vào phủ tướng quân, An Hữu vẫn luôn ở bên cô, chưa từng qua viện của Vệ Lệnh Nhàn.
Dù không muốn thừa nhận nhưng Minh Châu cảm thấy An Hữu bắt đầu yếu rồi. An Hữu là người đàn ông đầu tiên của Minh Châu, cô không biết những người đàn ông khác ra sao, lại là phụ nữ nên thẹn, Minh Châu không kể cảm nhận thật của mình.
Không muốn cho An Hữu biết mình là một người phụ nữ lẳng lơ.
An Hữu có thể cảm nhận được sự khó chịu của Minh Châu,nhưng ông có lòng mà không có lực. Ông uống nhiều thuốc thế rồi nhưng vẫn khôngcó tác dụng ấy. An Hữu không biết cơ thể mình làm sao, cảm giác ấy khiến ông rấtsợ.
C399. Chàng là ánh sáng của đời thiếp (23)
Chuyển ngữ: Wanhoo
An Hữu biết cứ như thế mãi rồi một ngày nào đó Minh Châu sẽ trách ông. Ông yêu Minh Châu, muốn cho Minh Châu những điều tốt đẹp nhất, nhưng mà cơ thể ông có vấn đề rồi, ngày trước không hề như vậy.
An Hữu khám rất nhiều đại phu, cũng uống rất nhiều thuốc nhưng chẳng được. Ông có uống thuốc của đại phu nổi tiếng đến thành ấm thuốc di động đi nữa cũng không cải thiện được vấn đề.
Ninh Thư chỉ đứng im nhìn An Hữu uống hết bát thuốc này đến bát thuốc khác, uống còn đều hơn ngày ba bữa cơm đến mặt mũi tái xanh, xấu xí muốn chết.
Ngoài mặt Ninh Thư cười hiền dịu, trong lòng lại chống nạnh cười hả hê.
Đặc biệt là cười khẩy khi thấy hiện giờ An Hữu rất hay ngủ trong thư phòng, mặc cho Minh Châu giận dỗi.
An Hữu đã không có cách nào để yêu cô đến chết đi sống lại, không thể khiến Minh Châu sống không bằng chết nữa rồi.
Há há.
Ninh Thư rất muốn vươn vai bày tỏ sự suиɠ sướиɠ của mình, nhưng cân nhắc hình tượng hiền thục của mình nên bỏ qua.
Mặc dù An Hữu đánh nhanh thắng nhanh nhưng Minh Châu vẫn có thai. Bản thân cô ta không cả biết mình có thai, đang ăn cơm thì nôn thốc nôn tháo, sau đại phu khám cho mới bảo có thai hai tháng rồi.
Mặc dù cụ bà không ưa Minh Châu nhưng dù gì trong bụng cô ta cũng là cháu mình, đông con đông cháu là chuyện vui mà. Bà đã tự lấy tiền để dành của mình để mua khá nhiều đồ bổ về cho Minh Châu bồi bổ cơ thể.
Xem dáng vẻ yếu ớt của Minh Châu là cụ bà bắt đầu lo lắng, mong đứa bé này sinh được trót lọt.
An Hữu biết người mình yêu có thai thì phấn khởi lắm, còn vui hơn cả lần đầu làm cha. Ông ta bế Minh Châu xoay mấy vòng làm cụ bà sợ hãi vội bảo ông ta đặt người xuống.
An Linh Vân biết Minh Châu mang thai thì cụt hứng. An Linh Vân không còn đơn thuần như ngày trước, sự có mặt của đứa bé đã khiến An Linh Vân nghĩ rất nhiều. Chuyện đầu tiên mà cô nghĩ đến đó là đứa bé đó sẽ uy hiếp địa vị của cô và ca ca.
Dù là con vợ bé nhưng vẫn có quyền kế thừa phủ tướng quân. Con gái thì may chứ mà là con trai thì uy hiếp ca ca rồi.
Trông phụ thân vui như thế, An Linh Vân lo lắm, sợ rằng An Hữu sẽ bênh chằm chằm đệ đệ hay muội muội này.
Thấy mẫu thân không lo, An Linh Vân đến phải hỏi: "Mẹ, mẹ không lo ạ?"
"Lo gì, có gì đáng lo đâu." Ninh Thư khá bất ngờ khi Minh Châu có chửa đấy, Minh Châu trong cốt truyện không có chửa đâu.
Thật ra đứa trẻ này không có mâu thuẫn với An Du và An Linh Vân, vậy nên Ninh Thư cũng không muốn bận tâm đến nó.
An Linh Vân giậm chân, im lặng nhưng đôi mắt đã loé lên và cũng trăn trở. Thấy cô như vậy, Ninh Thư bảo: "Linh Vân, đó là em của con, kém nhau rất nhiều tuổi. Có một số việc không được làm, biết không?"
Nhìn thấy dáng vẻ do dự của An Linh Vân là Ninh Thư biết cô nhỏ rất chú ý đến đứa trẻ này.
Cảm giác không phải em cùng mẹ thật lạ, An Linh Vân nghe Ninh Thư nói thế thì thở phào, thưa: "Con biết rồi."
Xét về bản chất thì An Linh Vân vẫn lương thiện.
Sẽ tranh giành thứ mình cần đấy, nhưng điều kiện tiên quyết là không tổn thương người khác.
Minh Châu có thai khiến An Hữu vui cực kỳ. Vui bởi có con, quan trọng hơn là bởi một thời gian dài tới không cần ân ái với Minh Châu. Thú thật là hiện giờ An Hữu sợ phải ngủ với Minh Châu, sợ nhìn thấy đôi mắt thất vọng của nàng ấy.
An Hữu tính là nhân lúc Minh Châu có chửa ông sẽ bồi bổ cơ thể, và sau rồi sẽ tặng Minh Châu một bản thân mới.
Minh Châu chửa nên có vẻ yếu hơn trước. Bụng dạ yếu, ăn gì nôn đó, lúc nào cũng đấm An Hữu, An Hữu luôn cười, ăn mệt để Minh Châu đấm.
Khiến Minh Châu vừa ngọt ngào vừa đau lòng.
Ninh Thư mặc xác hai người họ, cô gọi An Du ở Lợi Châu về.
Bảo rằng có hôn sự cho nó, bảo nó về gặp mặt.
An Du kích động chạy về, lại bắt gặp cha mình đang dìu Minh Châu Quận chúa, mà Minh Châu Quận chúa lại đang ôm bụng trong vườn hoa.
An Du đần mặt, không hiểu tình hình hiện giờ, tại sao cha lại thân mật với Minh Châu Quận chúa thế?
Hừm, ai đó nói cho cậu biết đã xảy ra chuyện gì được không?
Cụ bà thấy thằng cháu bao ngày không gặp, mà phủ tướng quân đã xảy ra nhiều chuyện thế thì bật khóc.
An Du đã thay đổi rất nhiều, đen đi này, mà mặt còn có vết sẹo mờ, cường tráng hơn trước đây nhiều, nom sáng sủa hơn hẳn.
Đúng là đã thay đổi rất nhiều.
Điều An Du thắc mắc nhất đó là An Hữu và Minh Châu Quận chúa, đã thế mình về mà cha còn không qua hỏi han câu nào chứ.
An Du hỏi muội muội chuyện của cha với Minh Châu Quận chúa.
An Linh Vân đang ghét Minh Châu Quận chúa cùng cực, nghe ca ca vẫn còn gọi ả thiếp hèn hạ kia là quận chúa thì hứ khinh miệt: "Giờ cô ta không còn là quận chúa gì đó nữa đâu, chỉ là một tiểu thiếp mà thôi."
Sau rồi An Linh Vân kể chuyện bỏ nhà theo trai lên chiến trường, rồi chuyện xảy ra với An Hữu và hiện Minh Châu đã có thai hai tháng cho ca ca nghe.
An Du nghe xong thì ngẩn người, cô gái trong sáng thánh thiện ngày nào bỗng nhiên biến mất, chớp mắt trở thành tiểu thiếp của cha và còn sắp đẻ con nữa.
An Du mím môi, thở dài trong lòng. Chẳng hiểu dũng cảm ở đâu ra mà xông lên chiến trường nữa. Giả sử chạy đến quân đội Lợi Châu, vậy thì chắc chắn sẽ bị đám lính già bắt về doanh trại trở thành quân kỹ rồi.
An Du đã nếm đủ khổ cực khi ở quân đội Lợi Châu, nơi đó không có lý lẽ, không có đúng sai, chỉ có lai lịch và nắm đấm mà thôi.
Ngày cậu đến đã không phục, đang tranh cãi thì bị người ta đấm cho, sau rồi mọi người đổ xô đến đánh đấm cậu. Vết thương trên mặt cũng bị đao khứa mà ra.
Suýt nữa thì nhát đao đã lấy cái mạng cậu, khi ấy cậu còn nhìn thấy khuôn mặt của Minh Châu, vậy mà chẳng ngờ lại thành ra thế này.
An Du cảm thấy thật hoang đường.
Ninh Thư gọi An Du qua, bảo: "Mẹ và bà con đã chọn một cô gái cho con, bảo con về qua thăm hỏi chút."
An Du nhìn mẫu thân, mẫu thân bình tĩnh, không đau khổ, thậm chí còn đứng lên chống đỡ khi phủ tướng quân nguy nan.
"Mẹ và bà cứ quyết đi." An Du hơi hào hứng, "Có được một cô gái lo toan việc nhà như mẹ là được."
Ninh Thư thấy An Du như vậy thì hỏi thẳng: "Con còn vấn vương Minh Châu à?"
_
C400. Chàng là ánh sáng của đời thiếp (24)
Chuyển ngữ: Wanhoo
Nội tâm giấu kín bị mẹ biết làm An Du lúng túng không biết trả lời thế nào, đã vậy Minh Châu còn đang là người phụ nữ của cha mình chứ.
"Con... Con không có." An Du nói lắp, lại thấy mẫu thân đang nhìn mình.
Ninh Thư nhìn An Du chằm chằm, ám chỉ cứ nói dối tiếp đi.
An Du bị nhìn đến ngượng, bảo: "Hồi trước con có thích cô gái dịu dàng đằm thắm như Minh Châu, nhưng giờ cô ấy là người phụ nữ của phụ thân nên con không còn tơ tưởng gì nữa."
Ninh Thư khá ngạc nhiên bởi thằng nhóc này mê Minh Châu như điếu đổ mà giờ đã thay đổi rất nhiều, nghe mà không dám tin luôn.
Ninh Thư khá may khi đã tống khứ nó đi sớm. Có lẽ khi ấy nó vẫn chưa yêu Minh Châu sâu đậm, lại thêm ảnh hướng của môi trường nên hiện An Du sáng dạ hơn trước nhiều.
Chân tay mặt mũi cũng đầy vết thương nữa.
Tự nhiên Ninh Thư có thắc mắc quái đản, đàn ông ở quân đội Lợi Châu đều cục mịch, bình thường làm gì có con gái. Nom An Du trắng trẻo đẹp trai thế này, chẳng hay vào đó có bị "mần thịt" không nhỉ?
Càng nghĩ càng dám lắm, Ninh Thư càng nhìn An Du bằng ánh mắt kỳ lạ.
An Du: ...
Rời khỏi viện mẫu thân, An Du bắt gặp Minh Châu đang cho cá ăn ở hành lang. An Du nghĩ là không nên gặp nên xoay người đi hướng khác.
"An Du." Minh Châu gọi An Du lại, An Du ngoảnh lại chào Minh Châu: "Chào dì."
Minh Châu nghe An Du gọi vậy thì ngại ngùng bởi dù gì tuổi cô vẫn kém tuổi An Du, có điều gọi vậy tức là đã chấp nhận cô đúng không?
Minh Châu Quận chúa hỏi: "Cậu sống ở quân đội Lợi Châu tốt chứ?"
An Du chắp tay bảo: "Cảm ơn dì đã quan tâm, mọi thứ vẫn suôn sẻ."
"Thật ra cậu không cần khách sáo với tôi đâu, tôi vẫn luôn coi cậu là bạn mà." Thấy An Du hời hợt, Minh Châu không vui mấy. Lại thấy vết sẹo mờ trên mặt An Du thì bảo: "Xem ra cậu cũng khổ cực rồi."
Minh Châu tiến lại gần An Du, An Du thấy cô chống eo lại gần mình thì lùi về sau mấy bước ngay, bảo: "Nam tử hán đại trượng phu khổ chút có há gì."
"Ngày ấy tôi không tán thành cậu đến quân đội Lợi Châu." Minh Châu bảo: "Tôi không hiểu tại sao phu nhân phải đưa cậu đến nơi gian khổ như vậy nữa."
An Du chau mày: "Dì cứ cho cá ăn tiếp đi, ta đi trước đây."
Minh Châu chau mày tủi thân nhìn theo dáng An Du, sao cậu ta lại như thế chứ. Minh Châu thở dài, nghĩ rằng An Linh Vân đã nói xấu mình với An Du nên An Du mới tránh mình như thế.
Minh Châu xoa bụng mình, bỗng nhiên chẳng hiểu sao lại khó chịu. Nhất là khi thấy An Du trẻ trung, vạm vỡ, khiến Minh Châu có cảm giác lạ thường.
"Nàng ở đây sao Minh Châu, ta tìm nàng khắp nơi đấy." An Hữu bước đến, lo lắng hỏi Minh Châu.
Do dạo gần đây An Hữu luôn uống thuốc nên khắp người toàn mùi thảo dược. Minh Châu mới ngửi thấy mùi đó đã bịt miệng buồn nôn rồi.
An Hữu thấy Minh Châu buồn nôn, định vuốt lưng cho Minh Châu nhưng An Hữu càng lại gần Minh Châu càng buồn hơn, vội ngăn An Hữu lại: "Chàng đừng qua, thiếp buồn nôn."
An Hữu khựng mặt, đứng im không nhúc nhích, nỗi buồn lan toả khắp con tim, ông đã bị lời nói của Minh Châu làm tổn thương.
Minh Châu thấy An Hữu ngẩn người, nôn xong cô mới nói: "Trên người chàng có mùi thuốc, thiếp ngửi thấy hơi buồn nôn."
An Hữu bặm môi, lúc sau mới đáp: "Ta đi tắm trước." Nói rồi quay phắt đi.
Minh Châu chỉ giương mắt nhìn theo bóng lưng cô đơn của An Hữu nhưng vẫn không gọi An Hữu lại.
Ninh Thư không biết chuyện của An Hữu với Minh Châu, hiện cô đang đưa An Du đi gặp vợ tương lai với cụ bà.
Ninh Thư cảm thấy lạ lùng ghê, mình còn chưa cả kết hôn mà giờ đã đi tìm con dâu rồi.
An Du rất hài lòng với vợ tương lai của mình, đó là một cô gái xinh đẹp, nhã nhặn, biết ý.
Ninh Thư cũng rất hài lòng, bởi hiện An Du không còn mê Minh Châu nữa rồi.
An Du quyết định kết hôn xong sẽ quay lại quân đội Lợi Châu, cụ bà cũng có ý vậy. Bà cảm thấy cơ thể mình không khoẻ, được thấy chắt là không còn gì nuối tiếc nữa rồi.
Mọi người về đến phủ tướng quân thì trông thấy Minh Châu đang đợi ở cổng. Minh Châu nhìn thoáng qua An Du và hỏi Ninh Thư: "Phu nhân, hôm nay mọi người ra ngoài có việc gì thế?"
Ninh Thư vừa cười vừa bảo: "Hôm nay ra ngoài gặp mặt vị hôn thê của An Du, sắp tới An Du sẽ thành thân rồi."
"Đúng vậy, ta sắp có tẩu tử xinh đẹp rồi." An Linh Vân cười tít mắt, mà cũng như đang ra oai với Minh Châu. Ngày trước cô coi Minh Châu là tẩu tử tương lai của mình, chẳng ngờ Minh Châu vô liêm sỉ đi thích cha mình, và còn làm nhiều chuyện hoang đường như thế.
Minh Châu nghe vậy giật mình lùi về sau mấy bước, sau đó mới cười miễn cưỡng với An Du: "Chúc mừng cậu."
"Cảm ơn dì." An Du cảm ơn khách sáo.
Minh Châu bỏ vào trong nhà, cụ bà chống gậy, bực bội: "Cái thứ mất nết."
Ninh Thư chau mày, cảm thấy Minh Châu cứ sao sao, chẳng lẽ phụ nữ mang thai đều lạ vậy à.
Do hai nhà đều khá hài lòng nên hôn sự của An Du và Lý Niệm Lôi đã thực hiện rất nhanh.
Cả nhà xúm lại chọn ngày đẹp chuẩn bị qua hỏi cưới. An Hữu hơi khó chịu khi người nhà không nói chuyện con trai sắp thành thân, đợi quyết xong cả rồi mới báo ông một tiếng.
Minh Châu chỉ ngồi im lặng bên cạnh, thỉnh thoảng lại nhìn thoáng qua An Du đen nhẻm, người ngợm vạm vỡ, vết sẹo khiến cậu chàng thêm can trường, khí thế hơn hẳn người cha cậu.
Chẳng hay có phải do ảo giác của Minh Châu hay không mà cô thấy An Hữu khá mệt nhọc. Sự mệt nhọc đó khiến Minh Châu thấy An Hữu không còn là ánh sáng của đời mình, không còn là chúa tể, không còn là chủ nhân của mình nữa.
An Hữu thấy người nhà bỏ qua mình, sự uy nghiêm bị khiêu khích thì xoi mói: "Lý Niệm Lôi này mồ côi mẹ từ tấm bé, đã thế còncó em trai nhỏ tuổi, không được cưới con gái mồ côi."
Suýt thì Ninh Thư bật cười, mẹ nó, bản thân khác quái gì mà đi nói người khác không biết ngượng mồm.
"Cha à, con rất thích Lý Niệm Lôi. Nàng ấy hiểu chuyện, biết vun vén cho gia đình, lại còn nuôi em sắp đi thi khoa cử nữa. Nàng ấy là một cô gái thông minh và giỏi giang."
Mặt Minh Châu sầm lại.
[HẾT QUYỂN 2]