Thú thật, Ninh Thư không biết cư xử với cô vợ chưa cưới của Cung Lạc này sao nữa. Mà có vẻ như Tống Ngưng này rất thích Cung Lạc nên càng là lạ.
Ninh Thư nhìn Tống Ngưng, hỏi: "Đêm hôm rồi, em có chuyện cấp bách gì à?" Nếu không sẽ không đợi đến nửa đêm.
Tống Ngưng ngồi hơi ngả người ra sau ghế, vóc dáng nhỏ nhắn gần như chìm vào trong ghế, bảo: "Lâu rồi em không gặp anh nên qua thăm anh một lát thôi."
"Cuối tuần nhà em có tiệc nên em qua tìm anh, bác trai bác gái qua cả đấy." Tống Ngưng nhíu mày, vừa có nét quyến rũ vừa có nét ngây thơ.
Xinh thật đấy, Ninh Thư là nữ mà cũng thấy Tống Ngưng vừa xinh đẹp lại còn rất thần thái, làm người khác nhộn nhạo.
Nữ chính An Noãn có bao nhiêu hào quang mới đánh bại được cô gái đẹp hơn cô ta, giàu hơn cô ta, bản lĩnh hơn cô ta như Tống Ngưng đây nhỉ?
Ninh Thư nói: "Việc đó gọi điện là được, không phải qua vào giờ này."
Tống Ngưng đứng dậy lại gần Ninh Thư, cô ta ngẩng khuôn mặt nhỏ xinh như bông hoa tươi lên. Ninh Thư cảm thấy trái tim mình tê rần, mất không chế, đã vậy còn có cảm giác đã thích cô gái trước mặt này mất rồi.
Ninh Thư lắc đầu, cha má ơi, mình là con gái đấy sao mà yêu con gái được chứ.
Tống Ngưng chau mày, có vẻ như hơi mất hứng trước phản ứng của Ninh Thư. Cô ta chau mày bảo: "Lâu lắm rồi em không gặp anh nên qua gặp anh một lát thôi mà."
Tống Ngưng bấm ngón tay như đang đếm xem hai người không gặp nhau bao lâu rồi. Kế đó cô ta lại chọc ngón tay trắng ngần vào ngực Ninh Thư, "Chẳng lẽ em không được qua gặp anh à?"
Ninh Thư: ...
Thế mới nói nhập vào đàn ông khổ lắm, đã bất tiện đủ đường rồi lại còn phải chịu đựng sự tán tỉnh của các em gái nữa.
Mệt không muốn làm gì nữa.
Ninh Thư tóm lấy cái ngón tay đang chọc linh tinh vào ngực mình, đau đó em gái.
Tống Ngưng chau mày, hơi bất ngờ nhưng mau chóng át đi bằng nụ cười, "Muộn thế này rồi anh phải đưa em về hoặc là em sẽ ở lại đây."
Ninh Thư đang định bảo lái xe đưa cô ta về thì Tống Ngưng đã ngáp, "Em mệt rồi, anh bảo thím Lý chuẩn bị một phòng ngủ khách cho em đi."
Ninh Thư giật mép, bảo thím Lý chuẩn bị một phòng cho Tống Ngưng.
Ninh Thư vừa đói vừa mệt, lên tầng đi nghỉ luôn. Tắm táp xong nằm xuống giường nhìn trần nhà, Ninh Thư vò tóc nghĩ về nhiệm vụ.
Nhiệm vụ này tiến thoái lưỡng nan chắc rồi.
Ngủ hay không đều chơi đểu nhau cả.
Trớ trêu ghê.
Ninh Thư nghĩ đến đau cả não, muốn cho nam phụ ngủ với nữ chính quách cho xong.
Cơ mà với cái tính dở hơi của cốt truyện thì chắc là nam phụ không có cửa đâu.
Ninh Thư trở mình, lại nghe có tiếng gõ cửa. Ninh Thư đứng dậy ra mở cửa thì thấy Tống Ngưng mặc váy ngủ trắng đứng ngoài, Ninh Thư hỏi: "Sao thế? Muộn lắm rồi về ngủ đi."
Đừng có mà đi tán trai nữa.
Tống Ngưng chau mày, hơi bực, bảo: "Anh không thích em, anh không có tình cảm với em vậy chúng ta huỷ hôn đi."
Ninh Thư hơi mất kiên nhẫn, "Em muốn huỷ thì huỷ." Rồi đóng "rầm" cửa lại.
Tống Ngưng ngoài cửa sầm mặt. Tống Ngưng sờ mặt, sao Cung Lạc lại lạnh nhạt với mình thế chứ?
Thông qua điều tra của cô thì Cung Lạc vẫn chưa dây dưa với con nhỏ An Noãn kia, tại sao anh lại lạnh nhạt với mình như vậy? Dù có vì gì thì cũng phải khiến Cung Lạc thích mình.
Tống Ngưng hơi hối hận khi đề cập chuyện huỷ hôn, nếu không có cái mác vợ chưa cưới thì cô tiếp cận Cung Lạc kiểu gì chứ.
An Noãn có gì hay ho mà Cung Lạc cứ thích cô ta đến thế.
Tống Ngưng buồn rầu về lại phòng, cô siết bàn tay lại, cố lên, nhất định phải tóm được Cung Lạc.
Ninh Thư không biết lòng dạ của Tống Ngưng, trằn trọc cả đêm không ngủ ngon được thành ra sáng dậy râu ria lởm chởm. Ninh Thư luống cuống cạo râu và đã cạo xước cái mặt đẹp trai, để lại một vết xước trên mặt.
Nhìn khuôn mặt đẹp trai trong gương, cô nên huỷ hoại khuôn mặt này luôn. Không có cái mặt đẹp thì nữ chính sẽ ghét, sẽ coi thường. Nữ chính là kiểu người xem tiền như cỏ rác, chỉ có tiền thôi thì không được đâu.
Phá hoại cái đẹp là bi kịch đó.
Ninh Thư vỗ mặt, chẳng dễ gì mới đẹp trai, không được phá hoại. Đến lúc Cung Lạc quay lại thấy cái mặt được ông trời ưu ái này xấu thì bảo anh ta vác mặt ra đường kiểu gì. Đã thế anh ta còn là người của công chúng, bất cứ lúc nào cũng có thể lên ti vi, lên mặt báo nữa.
Mặc quần áo xong, Ninh Thư xuống dưới nhà đã thấy Tống Ngưng dậy. Tống Ngưng thấy Ninh Thư thì cười tươi rói với cô, nụ cười ấm áp đó như thể xua tan đi mây mù, khiến Ninh Thư có cảm giác mình cũng được nụ cười này giải toả mọi căng thẳng.
Cô có cảm giác sắp không chịu nổi nữa rồi, má ơi, đừng có mà đánh mất chính mình trước một cô gái chứ.
Ninh Thư gật đầu với Tống Ngưng, ngồi đối diện Tống Ngưng và chuẩn bị ăn sáng.
Tống Ngưng đẩy sữa bò qua trước mặt Ninh Thư, bảo: "Mới sáng ra đừng uống cà phê, anh uống sữa tươi đi, tốt cho cơ thể lắm."
"Ừm." Ninh Thư không uống được cà phê đắng nên uống sữa theo ý cô ta.
Tống Ngưng thấy Ninh Thư nghe mình thì cười nhẹ, nhưng rồi lại chau ngay mày lại.
Ninh Thư và Tống Ngưng ăn sáng trong im lặng. Tống Ngưng vẫn luôn nhìn Ninh Thư, Ninh Thư lấy khăn lau miệng, nói với Tống Ngưng: "Có việc gì cứ nói."
Tống Ngưng sầu não, chống cằm bảo: "Cung Lạc, đêm qua em bảo huỷ hôn là nói đùa thôi, anh đừng có mà tưởng thật nhé."
Ninh Thư gật đầu, "Anh biết, hôn sự hai nhà không đơn giản như thế."
Tống Ngưng càng thêm sầm mặt, sao cái người này lại khó nhằn thế nhỉ, phí hoài bao năm yêu như thế.
Ăn sáng xong, Ninh Thư đến công ty làm việc trước nhất. Hiện giờ không có manh mối cho nhiệm vụ nên đành đi học việc trước thôi.
Học thêm kiến thức luôn đúng mà.
Song chẳng được bao lâu Tống Ngưng lại mặc đồ công sở đến chỗ Ninh Thư, Ninh Thư nhìn cô ta.
"Bắt đầu từ giờ em sẽ là thư ký của anh nha." Tống Ngưng xoay một vòng trước mặt Ninh Thư, hỏi Ninh Thư: "Cung Lạc, em mặc đồ thư ký có đẹp không anh?"
Ninh Thư gật đầu, "Đẹp lắm."
Tống Ngưng được cái da đẹp, mặc đồ công sở càng làm tôn lên nước da trắng ngần của cô ta, sự tương phản giữa trắng và đen càng toát lên sự xinh đẹp ấy. Nhất là lúc cô ta cười, càng làm người khác rung động.
Ninh Thư mặc niệm A Di Đà Phật trong lòng, xinh quá đi, không hiểu sao Cung Lạc không thích Tống Ngưng nữa.
Tống Ngưng nhìn Ninh Thư bằng cặp mắt hờn dỗi, "Nếu anh thấy xấu thì không phải lừa em đâu."
"Em đẹp thật mà." Ninh Thư khen thật lòng.
Tống Ngưng: ...
Thật cái cứt.