Sự kiện phòng vệ sinh đã qua đi mấy ngày và vẫn không có chuyện lạ nào xảy ra, giống như chuyện xảy ra trong phòng vệ sinh ngày đó chỉ là ảo giác. Mọi người trong phòng cũng thả lỏng hơn.
Lâm Thiển Thiển vẫn căng tràn sức sống hẹn hò với người yêu đến tối mới về phòng. Chương Vũ Yên có việc làm thêm là người mẫu, cả ngày đôn đáo chạy show. Tô Mạn Ngọc nhà giàu, không có việc gì lại đi mua sắm.
Sáng nào cũng chỉ có mình Ninh Thư ở phòng, có tiết thì đi học nhưng toàn nghe không hiểu. Cô không phải nguyên chủ, nguyên chủ là một sinh viên giỏi nhưng cô thì không thế.
Lúc nào đi học cô cũng cố gắng xoá nhoà đi sự hiện diện của mình. Cô sợ giảng viên sẽ gọi cô dậy trả lời câu hỏi.
Ngày trước ở lì trong bệnh viện đã không học gì rồi, vào cái lúc mà tính mạng bị uy hiếp đương nhiên sẽ chẳng bận tâm gì, chỉ muốn sống thôi. Vậy nên giờ Ninh Thư cảm thấy mình cần phải học hành cho hẳn hoi.
Ninh Thư phát hiện nguyên chủ thật sự rất nghèo, trong thẻ cơm cũng chẳng có bao nhiêu tiền, trong người cũng không có tiền. Ninh Thư không thể hiểu nổi nguyên chủ sống kiểu gì nữa.
À còn có một ít các loại dưa muối trong hòm.
Ninh Thư cũng không có ý chế nhạo đâu, người ta sống khổ nhưng vẫn đang cố gắng mà sống mà. Đáng lẽ ra nguyên chủ có thể tốt nghiệp đại học và có một tương lai tốt đẹp, có thể cho bố mẹ nở mày nở mặt. Thế nhưng lại kết thúc cuộc đời bởi một trò chơi.
Câu chuyện ma nào cũng đều do con người chán sống tạo thành.
Ninh Thư gọi 2333 trong lòng, cô hỏi: "Hệ thống ơi, có loại thuốc nào để tôi không cần học hành vất vả mà vẫn học xong chương trình cấp ba với đại học không?"
Cô đến làm nhiệm vụ, nhưng cứ hỏi cái này không biết cái kia cũng chẳng rành thì sẽ lộ ngay.
"Có đấy, yêu cầu mua bằng kinh nghiệm." 2333 trả lời vui vẻ.
"Đổi đi."
"Được nha, 5000 kinh nghiệm một viên cấp ba, 10000 kinh nghiệm một viên đại học." 2333 hỏi: "Cô muốn mua à?"
"Sao đắt thế?" Ninh Thư đến hộc máu, "Đúng là cắt cổ con nhà người ta."
"Không đắt mới lạ ấy. Người ta chăm chỉ học tập, cô thì chỉ cần uống hai viên thuốc, tiết kiệm được bao nhiêu thời gian. Cô còn chê đắt, thế sao cô không ngồi lên đầu người ta luôn đi."
Ninh Thư cắn răng bảo: "Tôi mua."
Ninh Thư vừa nói xong, trong tay lập tức xuất hiện hai viên màu trắng giống viên thuốc, thật sự là giống hai viên thuốc như đúc. Cô đưa lên mũi ngửi thử, không có mùi gì. Ninh Thư có hơi bồn chồn uống ực thuốc với nước. Cô chẹp chẹp miệng, chẳng có cảm giác gì cả, thật sự là chẳng có cảm giác gì hết.
Hàng giả à?!
Ninh Thư vãn đang nghi ngờ là thuốc giả thì bắt đầu váng đầu, sau đó trời đất quay cuồng. Tác dụng phụ của viên thuốc này cũng mạnh quá rồi đấy.
Ninh Thư cố chịu cơn váng đầu và bò lên giường của mình, ngã xuống giường cái là bất tỉnh nhân sự.
"Ê, dậy đi Trang Vũ Đồng, ê, sáng bảnh ra mà đi ngủ là sao, dậy đi."
Ninh Thư bị lay tỉnh. Lúc mở mắt ra thì nhìn thấy một khuôn mặt dữ tợn, da mặt xanh lét, tóc tai tán loạn dựng linh tinh cả. Mặt mũi thì bị dao rạch, các vết thương chảy máu đỏ ngầu. Con ngươi nở to, có hơi trống rỗng nhưng cũng vấn vương hận thù cay độc.
Ninh Thư ngồi bật dậy ôm chăn, gần như là nhét nắm tay vào miệng mình mới không để mình hét toáng lên. Ninh Thư chùm chăn kín đầu, dù rằng có giống giấu đầu lòi đuôi nhưng sự thật là Ninh Thư không dám nhìn hình ảnh khủng khiếp như vậy.
Cô cảm thấy không khí lạnh đang bao trùm xung quanh, từng đợt khí lạnh đang xâm nhập vào lỗ chân lông. Ninh Thư hắt xì một cái, ôi mẹ ơi, con sợ quá.
"Cậu lên cơn gì đấy Trang Vũ Đồng." Chương Vũ Yên kéo chăn Ninh Thư ra.
"Cậu bị ốm đấy à, bị ốm thì đi viện đi."
Lúc Ninh Thư nhìn thấy Chương Vũ Yên thì mới giật mình nhìn trái nhìn phải, cũng không nhìn thấy nữ quỷ kia đâu.
Thường nghe bảo lúc mới ngủ dậy sẽ dễ nhìn thấy những thứ không nên thấy quả không sai. Chỗ nữ quỷ vừa rồi chính là chỗ Chương Vũ Yên đang đứng, có phải là con nữ quỷ này bám theo Chương Vũ Yên không nhỉ?
Ninh Thư lau mồ hôi lạnh trên trán, trái tim đập thình thịch. Còn đập mạnh nhiều nữa trái tim sẽ không chịu nổi.
Chương Vũ Yên thoáng khinh thường Ninh Thư: "Lâm Thiển Thiển bảo có buổi tụ tập, cậu cũng đi đi."
Ninh Thư hỏi: "Tụ tập gì thế?" Trong phòng này cô là người vô hình, có tụ tập đàn đúm gì chưa từng gọi cô theo.
Chương Vũ Yên hơi mất kiên nhẫn, cô bực bội, giữa trán cũng chui ra một làn sương đen, ấn đường biến thành màu đen. Chương Vũ Yên nói năng khinh khỉnh với Ninh Thư: "Tụ tập bình thường của sinh viên thôi, cậu muốn đi chứ? Yên tâm là có người sẽ thanh toán, không bắt cậu trả tiền đâu."
Ninh Thư gật đầu bảo: "Tớ sẽ đi."
Buổi tối đều đi chơi hết, một mình cô ở lại trong phòng có hơi ghê. Ninh Thư hơi sợ thật, nữ quỷ cô nhìn thấy ban nãy có phải thần bút không nhỉ?
Ninh Thư nghĩ ngợi hỏi: "Này Chương Vũ Yên, dạo này cậu có cảm thấy kỳ lạ chỗ nào, ví dụ như cơ thể không khoẻ hay gì đó không?"
"Không, chẳng thấy gì hết." Chương Vũ Yên ưỡn ngực nhìn Ninh Thư trông rất kiêu căng.
Bây giờ Ninh Thư cũng không nhìn thấy được nữ quỷ kia có ở bên cạnh Chương Vũ Yên hay không nữa.
Chương Vũ Yên nói chuyện một lúc với Ninh Thư rồi xách túi ra ngoài. Tay chân Ninh Thư có hơi bủn rủn, cô ngồi trên giường một lúc lâu mới xuống giường cầm chậu rửa mặt chuẩn bị vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Ninh Thư vừa mở vòi nước đã ngửi ngay thấy mùi hôi thối gay mũi. Ninh Thư nhìn xuống thì thấy vòi nước xả ra toàn máu đỏ au, máu loãng thối đến buồn nôn. Ninh Thư hắt chậu máu đi, máu hắt lên tường còn thối không ngửi nổi hơn.
Ninh Thư căng thẳng cực độ, khoé mắt lại thấy trong gương đang dần hiện lên một cô gái, giống với người mà Ninh Thư nhìn thấy trước đó. Ninh Thư lập tức xoay người nhìn xung quanh, trong phòng vệ sinh không có ai nhưng nữ quỷ vẫn ở đó. Những vết dao khứa trên mặt dần thối rữa và cuối cùng thay đổi hoàn toàn khuôn mặt. Cô ta há miệng rít gào, như thể sắp vọt ra khỏi gương và xông vào Ninh Thư.
Ninh Thư giơ tay chắn rồi tức tốc bỏ chạy ra ngoài. Cô cảm thấy có một hơi thở lạnh lẽo đang xâm nhập cơ thể mình, lạnh đến mức làm cơ thể cô chết lặng.
Ninh Thư đay nghiến trong lòng, mẹ kiếp, bà với mày không thù không oán, mày chết rồi vẫn còn muốn hại người vô tội, sau rồi bị đạo sĩ đánh cho hồn phi phách tán cũng đáng.
Mãi một lúc lâu sau cơ thể mới ổn định dần lại, Ninh Thư mở cửa sổ để ánh nắng bên ngoài rọi vào. Dù có ánh nắng chiếu vào nhưng Ninh Thư vẫn không thấy ấm hơn. Âm khí xâm nhập vào người như thế này, dù sau này không bị đẩy vào hồ nhân tạo cũng chẳng sống được bao lâu.
Ninh Thư suy nghĩ rồi thử xem cơ thể này có thể tu luyện Tuyệt Thế Võ Công hay không. Nếu có thể luyện ra kình khí, vậy sẽ điều độ được âm khí xâm nhập cơ thể.
Điều khiến Ninh Thư khá vui vẻ đó là, dù tố chất cơ thể này không khá khẩm là bao, nhưng lại tốt hơn tố chất Mộc Yên La ở thế giới trước nhiều.