Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư mong rằng các cô gái đáng thương nhờ cậy cô sẽ sống sót, vậy nên bây giờ phải ra sức luyện tập mới có thêm hy vọng sống sót ngoài chiến trường.
Thật vậy, Hách Liên Anh đã chỉ huy thát tử đến cổng thành sau khi trận tuyết lớn ngừng.
Ninh Thư đứng trên tường thành đối diện với Hách Liên Anh. Cô rất không phục, tại sao thằng cha này vẫn chưa chết, chẳng lẽ do không trúng độc mạnh à. Mẹ nó chứ hộc cả máu ra mà giờ đã khỏe lại rồi.
Hách Liên Anh mặc áo lông, lông chồn mềm mại tôn lên tính cách hoang dã và cao quý của hắn. Hắn ngẩng đầu cười nguy hiểm với Ninh Thư, vung tay ra hiệu cho các binh lính dựng thang tấn công thành trì.
Tiếng trống trận vang lên, Ninh Thư hô lớn: "Bắn tên."
Lập tức mũi tên xông đến thát tử, các thát tử tấn công thành trì đều trúng mấy mũi tên, thậm chí có người còn biến thành con nhím.
"Bắn tiếp."
Lính bắn tên phía sau tiến lên đổi vị trí với hàng lính phía trước. Ninh Thư trông thấy có không ít lính nữ bị mưa tên bắn trúng, trái tim cô nghẹt lại nhưng rồi lập tức ổn định tinh thần.
"Đổi máy ném đá."
Máy ném đá được xem như vũ khí có lực sát thương lớn ở cổ đại, nhất là khi ném từ trên cao xuống.
Có thát tử vất vả lắm mới leo được lên tường thành nhưng rồi lại bị đá lăn trúng rơi ra khỏi thang bất tỉnh.
Hách Liên Anh nhìn những vật thể bị bông tuyết bao phủ trên tường thành mà suy ngẫm. Hắn chợt nhìn về phía Ninh Thư, cô đang cười với hắn. Đúng đấy, đúng như suy luận của ngươi đấy, đó là các xác chết của thát tử treo trên tường thành bị chim mổ mắt chỉ còn lại những tròng không đen sì.
Hoặc là không diệt, hoặc là tiêu diệt vĩnh viễn, quyết đánh đến cùng.
Sắc mặt Hách Liên Anh bỗng trở nên vô cùng khó coi, ánh mắt nhìn Ninh Thư tỏa ra sát khí dày đặc và gian xảo dai dẳng, vẻ mặt nguy hiểm vô cùng.
Ninh Thư phẩy tay, một bộ cung tên được dâng lên cho cô. Ninh Thư ngắm bắn Hách Liên Anh, Hách Liên Anh ở xa nhếch môi cũng cầm cung tên ngắm bắn Ninh Thư.
"Vèo, vèo..."
Hai mũi tên lướt qua nhau ma sát thành tia lửa nhỏ.
Ninh Thư trừng mắt nhìn mũi tên phi đến mình, cô tránh mặt đi thế nhưng mũi tên vân xoẹt qua má cô để lại một vết thương nhỏ.
Đoạn Tinh Huy trông thấy cảnh này thì trái tim muốn ngừng đập, bổ một kiếm vào thát tử vừa leo được lên tường thành rồi chạy qua chỗ Ninh Thư, "Công chúa, người không sao chứ?"
Ninh Thư cười nham hiểm lau máu trên má mình đi, thậm chí cô còn nhìn chằm chằm Hách Liên Anh mặc bụi bẩn mà vươn đầu lưỡi liếm máu trên ngón tay mình.
Đoạn Tinh Huy trông thấy nụ cười nham hiểm của công chúa Gia Huệ thì cảm thấy trái tim đập loạn xạ. Thời khắc này công chúa Gia Huệ là người quyến rũ vô ngàn, vết máu trên má khiến nàng thêm đẹp ác độc.
Tuy Ninh Thư thất vọng vì Hách Liên Anh vẫn ngồi vững trên lưng ngựa như dự đoán, nhưng nếu Hách Liên Anh dễ chết thế thật thì Ninh Thư đã thắp hương cúng cụ rồi.
Sau cùng, không có thát tử nào thực hiện được cuộc tấn công này, thát tử chạy thục mạng, đội hình tan tác như cá lọt lưới.
Hách Liên Anh bắt lấy Ninh Thư trong không trung đặt bên môi hôn một cái rồi quay đầu ngựa bỏ chạy.
Ninh Thư mím môi, đây là điều ghét nhất khi chiến đấu với thát tử, không đánh được thì bỏ chạy, đánh nhau với bọn chúng tổn hao rất nhiều tinh lực.
Ninh Thư phi thường căm tức, cô kéo căng cây cung bắn bóng lưng đang chạy của Hách Liên Anh.
Đoạn Tinh Huy nhìn dáng vẻ không cam lòng của Ninh Thư mà buộc phải khuyên can, "Công chúa, gã Hách Liên Anh này quỷ kế đa đoan. Hắn đang cố tình chạy trốn, nếu công chúa đuổi theo tức đã trúng kế của hắn, kỵ binh thích hợp chiến đấu bình nguyên hơn."
"Có tiền lệ thất bại của ngươi ở đó, bổn cung sẽ không ngu mà đuổi theo đâu." Ninh Thư nói một câu với Đoạn Tinh Huy rồi hô to: "Dọn dẹp binh lính chết trận, đăng ký từng người một."
Đoạn Tinh Huy: ...
Đoạn Tinh Huy cảm thấy có lòng mà bị xem là lòng lang dạ thú. Vả lại công chúa Gia Huệ còn cào xé vết thương của hắn khiến hắn khó chịu và cũng thật bi thương.
Công chúa Gia Huệ đã hoàn toàn xem mình là kẻ thù rồi.
Kẻ thù cũng chẳng phải, hắn không quyền không thế, là chưa từng suy nghĩ đến cảm nhận của hắn mới đúng.
Điều khiến Ninh Thư xót xa đó là hơn một trăm cô gái chỉ còn lại một nửa. Hôm qua còn sống sờ sờ mà nay chỉ còn lại cái xác, có người còn chẳng thấy xác đâu.
Ninh Thư sai Thái Tang chôn các thi thể này và ghi danh lại tất cả. Các cô ấy là nữ thế nhưng các cô ấy cũng là anh hùng, tên của các cô ấy nên được lưu trong sử sách. Không thể vì thân phận con gái mà cướp đi tuyên dương thuộc về các cô ấy.
Những cô gái sống sót đã mạnh mẽ hơn nhiều, dù sắc mặt của các cô có vẻ rất tái thế nhưng đôi mắt lại rất kiên định.
Thời gian tiếp đó thát tử vẫn tấn công thành trì như không biết mệt mỏi, Ninh Thư còn trông thấy khuôn mặt gấp gáp của Hách Liên Anh. Có lẽ là do tuyết rơi dày đại quân không có lương thực, cũng có thể do Bắc Mạc sống qua mùa đông nhờ cướp bóc mà bây giờ một tường thành cũng không phá được.
Hách Liên Anh chớp đôi mắt thâm trầm nhìn Ninh Thư trên tường thành. Âu cũng tại năm nay có công chúa có chết cũng không chịu thả bọn chúng đi vào ở đây.
Trước đây thủ binh chỉ thủ tượng trưng và bị đánh bại để chúng vào cướp bóc rồi quay về Bắc Mạc.
Cái cô công chúa Gia Huệ Lý Tuyết San này...
Ninh Thư cũng chẳng dễ chịu, gần như chết lặng khi nhìn các tướng sĩ bị khiêng về. Thế nhưng đã chết bao nhiêu người như vậy, sự thật là không thể nhún nhường. Lần này thỏa hiệp sẽ có lần sau, lần sau nữa và những người đã chết đi là vô nghĩa ư?
Còn một nguyên nhân quan trọng hơn đó là nếu thua sẽ bị đám thát tử ghê tởm càn quét nội địa, cướp đi tất cả. Sau đó Bắc Mạc sẽ lại đề nghị hòa thân và cũng sẽ khiến Lý Ôn thất vọng.
Vậy nên cô phải kiên cường lên.
Trong khoảng thời gian này vì Đoạn Tinh Huy lập rất nhiều công nên được Thẩm Phong đề bạt thành hữu tiên phong, sắp cả ngang hàng với Ninh Thư.
Tìm đọc tại [email protected] hoặc [email protected] để đọcbản cập nhật mới nhất, sớm nhất, đầy đủ nhất của truyện nhé!
Quả đúng là con cưng của thế giới có số mệnh thêm thân có khác, trong chiến tranh như thế này cũng như cá gặp nước, may mắn biết nhường nào. Rõ ràng Ninh Thư ngắm tên bắn Đoạn Tinh Huy thế nhưng lại bắn vào binh sĩ bên cạnh Đoạn Tinh Huy.
Khi ấy Ninh Thư không còn gì để nói nữa, chẳng biết Thẩm Phong thích Đoạn Tinh Huy bao nhiêu mà có vậy đã cân nhắc hắn, để cho đại đầu binh Đoạn Tinh Huy trở thành nhân vật đứng thứ ba trong quân doanh.
Bây giờ Đoạn Tinh Huy đã có tư cách chỉ huy chiến trường, hắn đứng bên cạnh Ninh Thư nhìn Hách Liên Anh đến nghiến răng nghiến lợi.
Thần kinh Ninh Thư vẫn luôn ở trong trạng thái căng thẳng, nhất là khi thấy đội ngũ lính nữ của cô có thương vong là cô đau muốn chết, dẫu vậy thời gian trôi qua thương vong cũng nhỏ dần. Những người còn lại đều là nhân tố tốt, các cô gái đều ngập tràn hơi thở dũng mãnh không hề kém đàn ông.
Hách Liên Anh lại lui quân lần nữa, trước khi lui quân vẫn nhìn Ninh Thư bằng cặp mắt sục sôi tàn độc, khiến Đoạn Tinh Huy đứng cạnh Ninh Thư vô cùng bứt rứt.