Nhưng mọi người đều không ngờ tới vấn để liên quan tới chuyện tình cảm của Thái tử nhỏ Thẩm Tử Dục của nhà họ Thẩm lại bị công khai ở trước mặt quần chúng.
Rốt cuộc là ai không sợ chết dám công khai bí mật riêng tư của Thẩm Tử Dục như vậy?
Chỉ sợ đây cũng là thắc mắc trong lòng của rất nhiều người.
Cũng bởi tin tức này mà ba chữ "Thẩm Tử Dục" đã đứng đầu danh sách hot search mấy ngày liền, độ nóng cũng không hề giảm xuống.
Mà đối tượng đang bị quần chúng bàn luận lúc này đang rũ rũ cúi mặt, ai oán nhìn cô gái ngồi ở đối diện.
Cô gái chậm rãi thưởng thức tách trà trong tay, nhướng mí mắt, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Thẩm Tử Dục sau đó cong khóe môi lên: "Tử Dục, chúc mừng cậu đã trở nên nổi tiếng!"
Khóe miệng Thẩm Tử Dục co quắp khẽ động: "Chị dâu, em vẫn luôn rất nổi tiếng, được không nào?"
Bằng thân phận và địa vị của anh ta hoàn toàn không cần dựa vào mấy tin hot kia để mà nổi tiếng!
Đường Ngọc Sở nhíu mày, gật đầu từ chối cho ý kiến: "Cũng đúng, cậu và Triều Dương còn cả Thanh Chiêu nữa đều là nhân vật lớn trong truyền thuyết. Nhưng mà…"
Cô cười giả dối: "Không ai là không hi vọng mình được nổi tiếng hơn một chút."
"Thật sao?" Thẩm Tử Dục liếc về phía bóng dáng cao lớn đang đứng trước cửa sổ sát đất, ánh mắt lóe lên một tia hứng thú: "Vậy nếu như em để cho anh ấy nổi tiếng thêm một chút nữa thì chị dâu cảm thấy thế nào?"
"Không được!" Đường Ngọc Sở không chút suy nghĩ thốt ra.
"Vì sao?"
"Bởi vì... Bởi vì anh ấy là người của tôi." Nếu như Triều Dương lộ ra ánh sáng ở trước mặt quần chúng vậy thì bọn họ sẽ không thể trải qua quãng thời gian bình tĩnh như thế này nữa.
Cô rất thích cuộc sống như bây giờ nên cũng không muốn bị người ta phá hủy!
"Chị dâu, chị đang bắt nạt em một thân một mình mà!"
Thẩm Tử Dục ra vẻ bất mãn la hét.
"Không phải cậu có vợ sắp cưới rồi sao?" Đường Ngọc Sở lạnh nhạt nói ra một câu, cô không quên chính miệng anh ta đã từng nói rằng trong nhà đã sắp xếp cho anh ta một người vợ sắp cưới, chờ vợ sắp cưới của anh ta tốt nghiệp đại học xong thì hai người sẽ kết hôn.
Nói đến "vợ sắp cưới", ánh mắt Thẩm Tử Dục lóe lên một tia hung ác nham hiểm nhưng rất nhanh che giấu đi.
Lúc này, anh ta liếc mắt về phía Lục Triều Dương vừa nói chuyện điện thoại xong đang đi tới, lời nói xoay chuyển, nói với Lục Triều Dương: "Anh, anh phải giải thích với ông cụ giúp em nếu không em về nhà sẽ bị lột da mất."
"Tự đi mà nói."
Lục Triều Dương lạnh nhạt ném ra một câu, lập tức chọc cho Thẩm Tử Dục kêu rên: "Anh, chị dâu, sao các người có thể nhẫn tâm như vậy chứ?"
Đường Ngọc Sở buồn cười: "Không phải chúng tôi nhẫn tâm mà là có muốn giúp cậu cũng không được."
Lời này khiến cho Thẩm Tử Dục như sắp phát điên, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Đôi vợ chồng xấu xa, đôi vợ chồng xấu xa..."
Đường Ngọc Sở thấy thế, tò mò hỏi Lục Triều Dương: "Triều Dương, ông cụ rất đáng sợ à?"
Ông cụ là ông ngoại của Lục Triều Dương, là ông nội của Thẩm Tử Dục, gia chủ nhà họ Thẩm, ông cụ Thẩm.
Nghĩ đến ông cụ có tính nết giống như đứa trẻ kia, đáy mắt Lục Triều Dương nổi lên một vẻ dịu dàng, khóe môi hơi cong lên: "Ông ngoại rất đáng yêu."
"Rất đáng yêu?" Đường Ngọc Sở nhíu mày, dùng từ đáng yêu để hình dung một ông cụ có phải quá không thích hợp rồi hay không? Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Tử Dục sợ hãi như vậy cũng không giống như là một người đáng yêu.
"Ừm, rất đáng yêu." Lục Triều Dương kéo vai của cô qua: "Sau này em gặp mặt sẽ biết."
Sau này gặp mặt? Đuôi lông mày Đường Ngọc Sở giương nhẹ lên, lúc này cô mới nghĩ đến ngoại trừ Lục Thanh Chiêu và Thẩm Tử Dục ra thì cô cũng chưa thực sự được gặp người nhà của anh.
Cho dù là nhà họ Lục hay là nhà họ Thẩm cũng đều là những gia tộc danh giá mà không phải người bình thường nào cũng có thể với cao.
Mặc dù cô cũng được coi là một thiên kim tiểu thư nhưng tập đoàn Đường thị so với tập đoàn của nhà họ Lục hay nhà họ Thẩm đều giống như sâu kiến với voi, căn bản không có khả năng so sánh được với nhau.
Nghĩ đến đây, đáy lòng cô không khỏi dâng lên một tia bất an, không biết người nhà của anh có thích mình hay không?
"Chị dâu."
Đột nhiên một giọng nói vang lên bên tai, cô lấy lại tinh thần mờ mịt nhìn về phía phát ra giọng nói, chỉ thấy Thẩm Tử Dục đang buồn bực nhìn cô.
"Chị dâu, chị đang suy nghĩ gì đấy?" Thẩm Tử Dục hỏi.
Quay đầu nhìn Triều Dương phát hiện ra anh đang lo lắng nhìn mình, Đường Ngọc Sở ngượng ngùng cười cười: "Tôi đang suy nghĩ xem tối nay nên ăn cái gì đây, nghĩ đến mức hơi nhập thần."
Thẩm Tử Dục không khỏi bật cười, ngay cả Lục Triều Dương khóe môi cũng như có như không cong lên.
"Chị dâu, chị đã nghĩ ra ăn cái gì ăn ngon chưa?"
"Cậu mời khách à?" Đường Ngọc Sở không trả lời mà hỏi lại.
Thẩm Tử Dục sửng sốt một chút: "Mời, dĩ nhiên là mời rồi."
Đường Ngọc Sở quay đầu lại cười cười với Lục Triều Dương, nói: "Em muốn ăn bếp riêng."
...
Trúc Uyển.
Trong một nhà hàng rất cổ kính cách biệt với những phồn hoa náo nhiệt ở xung quanh, không gian ở đây vô cùng yên tĩnh ấm áp.
"Sao tôi lại không biết ở Thành phố Bắc Ninh còn có một nơi như vậy nhỉ?"
Đường Ngọc Sở giống như bà lần đầu được tới đây, đầy ngạc nhiên đánh giá nhà hàng không giống bình thường này.
"Chị dâu, đương nhiên là chị không biết rồi, đây chính là nơi mà người của tứ đại gia tộc mới có thể tới."
Người của tứ đại gia tộc mới có thể tới à? Đường Ngọc Sở kinh ngạc nhướng mày, quay đầu nhìn về phía Lục Triều Dương ném ra một ánh mắt nghi ngờ.
Sau đó khẽ vuốt cằm: "Là nhà hàng do chị cả của Sở Ngạn Lâm mở, chỉ chiêu đãi người của tứ đại gia tộc."
Đường Ngọc Sở bừng tỉnh đại ngộ gật đầu: "Thì ra là như vậy, vậy tại sao Tử Dục lại có thể đến đây?"
"Là bởi vì em đẹp trai đó."
Thẩm Tử Dục tự luyến đưa ra đáp án.
Đường Ngọc Sở cười "Ha ha" hai tiếng, sau đó nói: "Cậu có đẹp trai thế nào cũng không đẹp trai bằng Triều Dương được."
"..." Thẩm Tử Dục không phản bác được, bởi vì anh ta thật sự không so được với anh họ của mình.
Lúc quản lý nhìn thấy Lục Triều Dương thì luôn cung kính cúi đầu xuống kêu lên: "Cậu chủ Triều Dương ".
"Ừm. Chị Tuyết đâu rồi?" Lục Triều Dương nhàn nhạt hỏi.
"Cô ấy về Cẩm Tú Viên rồi."
Ánh mắt Lục Triều Dương chớp lên sau đó dẫn Đường Ngọc Sở đi lên lầu.
Ánh mắt quản lý lơ đãng đảo qua Đường Ngọc Sở, mi tâm hơi nhíu lại, cô gái đi bên cạnh cậu chủ Triều Dương là ai vậy?
"Cô ấy là vợ của anh tôi."
Lúc Thẩm Tử Dục đi qua chỗ quản lý, dậm chân, vỗ vỗ vai của anh ta, rất tốt bụng giải thích nghi ngờ trong lòng anh ta.
"Vợ?!" Quản lý kinh ngạc trừng lớn mắt, cậu chủ Triều Dương kết hôn lúc nào vậy? Sao lại không có chút tin tức nào?
"Đây là phòng đặc biệt riêng của anh."
Vừa mới đi vào phòng đã nghe thấy Triều Dương nói như vậy, Đường Ngọc Sở quay đầu lại nhìn anh cong môi lên, trong đôi mắt óng ánh lóe ra một tia giảo hoạt: "Cho nên lấy tên là Noãn Dương Các, không phải ý tứ là bởi vì anh quá lạnh lùng chứ?"
Trên gương mặt tuấn tú của Lục Triều Dương thoáng hiện lên vẻ xấu hổ, cô thật rất thông minh, lập tức đã đoán được ý tứ của chị Tuyết lúc trước.
Đường Ngọc Sở bắt được vẻ xấu hổ chợt lóe lên kia, cô che miệng cười trộm: "Thật đúng là vì nguyên nhân này rồi."
Dứt lời, cô nhấc chân định đi đến ngồi xuống bên cạnh bàn nhưng đột nhiên lại có một cái tay đưa đến ôm lấy eo của cô khiến cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, còn chưa kịp thấy rõ thì trước mắt đã tối sầm lại, trên môi nóng lên.
Một nụ hôn lướt qua nhưng lại mang theo vô hạn lưu luyến.
Cái trán nhẹ nhàng chạm vào trán của cô, mắt đen thâm thúy tràn ra ánh sáng nhàn nhạt, môi mỏng khẽ mở: "Em vừa mới giễu cợt anh đúng không?"
Bị phát hiện rồi!
Ánh mắt Đường Ngọc Sở lay động, phủ nhận nói: "Em không có. Em nào dám giễu cợt anh chứ."
Nghe vậy, tiếng cười trầm thấp tràn ra từ môi mỏng, anh nhéo nhéo cái mũi của cô, biểu hiện rõ sự cưng chiều.
"Tôi đi đây, tôi tới không đúng lúc rồi."
Đột nhiên một giọng nói vang lên phá vỡ bầu không khí kia, chỉ thấy Thẩm Tử Dục đang đứng ở cửa nhìn hai người đang ôm nhau ở trong phòng, mặc dù ngoài miệng nói là tới không đúng lúc nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bọn họ, không hề kiêng dè chút nào.
Đường Ngọc Sở xạm mặt lại, da mặt của con hàng này thực sự còn dày hơn cả Lục Thanh Chiêu nữa!