Mọi người đổ xô đặt câu hỏi, các diễn viên cũng ung dung ứng đối.
Đường Ngọc Sở nhìn Cố Ngọc Lam đứng ở bên cạnh Ngôn Húc, đôi con ngươi híp lại, lúc người dẫn chương trình nói còn ai muốn hỏi câu hỏi nữa không, cô liền giơ tay lên.
“Nào, cô bạn truyền thông này có gì muốn hỏi?”
Người dẫn chương trình chỉ vào cô và hỏi.
Cô đứng dậy, nhận lấy chiếc micro do người dẫn chương trình đưa tới, ánh mắt sắc bén hướng về phía Cố Ngọc Lam.
“Tôi muốn hỏi cô Cố Ngọc Lam định làm sao để đóng phim tốt trong thời gian mang thai vậy?”
Câu hỏi rất sắc bén, ngay lập tức, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Những phóng viên truyền thông khác thật ra cũng rất muốn hỏi câu này, nhưng đều bị bên chế tác chào hỏi qua, nói là không được hỏi, nếu như hỏi rồi thì sẽ bị kiện, cho nên mọi người chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.
Khi nghe thấy Đường Ngọc Sở hỏi như vậy, những người khác lập tức vô cùng phấn khích, ngoài sự ngưỡng mộ lòng dũng cảm của cô ra, họ cũng mong chờ câu trả lời của Cố Ngọc Lam.
Sắc mặt của Cố Ngọc Lam ở trên sân khấu trắng bệch, cô ta nhìn Đường Ngọc Sở, trong mắt nhanh chóng lóe qua một tia âm u, tuy trong lòng tràn đầy căm hận đối với Đường Ngọc Sở, nhưng trên mặt vẫn nở ra một nụ cười: “Thời gian quay bộ phim này vốn không dài, và việc quay phim của tôi cũng sẽ được sắp xếp quay xong trước, vì vậy đừng lo lắng là tôi sẽ vì mang thai mà ảnh hưởng đến tiến độ của cả bộ phim.”
Câu trả lời rất nghiêm túc, khiến cho Đường Ngọc Sở có chút thất vọng, nhưng cô cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta như vậy.
Thế là, sau đó cô lại vứt ra một câu hỏi sắc bén.
“Nghe nói cô Cố Ngọc Lam lần này là mang theo tiền vốn, để tiến vào đoàn phim, xin hỏi có thật không?”
“Đó không phải là thật.”
“Vậy thì cô đã dùng cách gì để đạt được vai diễn quan trọng lần này như vậy?”
“Là đạo diễn Lâm thấy tư chất của tôi không tồi, mới chọn tôi. Tôi tin sự lựa chọn của đạo diễn Lâm sẽ không có sai?”
“Vậy sao? Vậy sao tôi nghe nói đạo diễn Lâm trước đây lại nhìn trúng một nữ diễn viên khác nhỉ? Đối phương ra mắt mấy năm rồi, đã quay không ít phim được đánh giá tốt, xin hỏi cô cảm thấy mình có ưu thế hơn cô ta ở chỗ nào?”
“Vị phóng viên này, cô cũng đã nói là nghe nói rồi còn gì, vậy thì những tin tức nhỏ không thực này cũng đừng nên tin nữa.”
Cố Ngọc Lam dễ dàng giải quyết mỗi câu hỏi mà Đường Ngọc Sở nhắm đến mình, khuôn mặt không giấu nổi sự đắc ý.
Kết quả như vậy đã sớm nằm trong dự tính của Đường Ngọc Sở, cô cong môi lên một nụ cười lạnh, lại quăng ra một câu hỏi.
“Cô Cố Ngọc Lam lần này ở trong phim là một nhân vật có thể hy sinh bản thân mình vì gia tộc, cô ta hiếu kính cha mẹ, thương yêu em trai em gái, vậy trong hiện thực cô cũng là người như vậy sao?”
Lời này vừa thốt ra, đã khơi dậy tiếng cười của phóng viên truyền thông.
Cả giới giải trí có ai là không biết Cố Ngọc Lam đã giật hôn phu của em gái mình, làm gì có chuyện yêu thương em trai em gái a?
Cố Ngọc Lam còn chưa được đắc ý bao lâu thì đã bị đánh về nguyên hình rồi.
Bầu không khí lúng túng ngượng nghịu, người dẫn chương trình nhận chỉ thị từ bên chế tác, tiến lên trước trực tiếp cầm lấy micro trong tay của Đường Ngọc Sở.
“Nếu như có ai còn muốn đặt câu hỏi, xin hỏi những vấn đề liên quan đến bộ phim, cảm ơn sự phối hợp của mọi người.”
Micro bị lấy đi, Đường Ngọc Sở không quan tâm mà bĩu môi, tóm lại hiệu quả mà cô muốn tạo đã đạt được rồi.
Tin tức ngày mai chắc sẽ rất đặc sắc.
Cao ngạo đến muộn, mang theo tiền đầu tư, để vào đoàn làm phim, đoạt thành công của tiền bối, mấy cái này cái nào cũng đều có thể thêm vào một chấm vô cùng đen trong cuộc đời diễn viên của Cố Ngọc Lam.
Phần hỏi đáp của giới truyền thông vẫn đang diễn ra, nhưng Đường Ngọc Sở lại đứng dậy, mang theo thợ chụp ảnh rời khỏi hội trường.
Cô không có chú ý đến ánh mắt của một người đang theo dõi mình trên sân khấu, mãi đến khi thân ảnh của cô biến mất ở cửa mới thu lại.
...
Ra khỏi hội trường, Đường Ngọc Sở liền bị chặn đường đi.
Cô ngẩng đầu lên, một gương mặt mà cô không muốn nhìn thấy lại rơi vào trong tầm mắt.
Mi tâm nhíu lại, cô lạnh giọng quát: “Chó ngoan không chặn đường, tránh ra!”
Nhưng người trước mặt lại không nhúc nhích, cô hít một hơi thật sâu, quyết định không lãng phí nước bọt với kẻ điên.
Thế là cô xê xích qua bên cạnh, muốn đi ngang qua bên cạnh anh ta.
Ai ngờ anh ta lại chặn cô lại.
Cô sang trái, anh ta liền sang trái.
Cô sang phải, anh ta liền sang phải.
Rắp tâm không cho cô đi.
“Bùi Hằng Phúc, anh có ý gì đây?”
Đường Ngọc Sở nhịn không được nữa mà gào lên.
Không sai, người chặn cô chính là người mà cô cực kỳ không muốn nhìn thấy.
“Không có ý gì. Chỉ là muốn mời cô đến tham gia bữa tiệc tối nay.”
So với bộ dạng nộ khí phừng phực của cô, Bùi Hằng Phúc lại trông điềm tĩnh ung dung.
“Bùi Hằng Phúc, anh có bệnh sao? Mối quan hệ của chúng ta có tốt đến mức để anh có thể mời tôi đi tham gia tiệc rượu không?”
Đường Ngọc Sở mỉa mai mà nhìn anh ta.
“Đây là lần đầu tiên Ngọc Lam nhận được phim tốt như vậy.”
“Cho nên?”
“Cô là em gái của cô ấy, nên mừng thay cho cô ấy.”
Lời nói của Bùi Hằng Phúc nghe thật mặt dày vô sỉ.
Đường Ngọc Sở cười lạnh, từng câu từng chữ mà nói: “Liên, quan, cái, rắm, gì, đến, tôi!”
Nói xong, cô liền vòng qua anh ta sải bước lớn đi về phía cửa khách sạn.
“Đường Ngọc Sở, cô sợ rồi sao?”
Thanh âm của Bùi Hằng Phúc truyền đến từ đằng sau, cô ngừng bước chân, chỉ nghe anh ta nói tiếp: “Có phải cô sợ chúng tôi sẽ làm gì cô, cho nên cô ngay cả tiệc rượu cũng không dám tham gia không?”
Đường Ngọc Sở biết đây là chiêu khích tướng, mà sự thật cũng như lời anh ta nói, bọn họ đích thực là muốn làm gì đó với cô, nếu không sao lại mời cô tham gia bữa tiệc chứ?
Nếu bọn họ đã muốn chơi, nếu như cô không chơi cùng, thì làm sao mà tận hứng được chứ?
Cô quay người lại, ánh đèn rực rỡ của khách sạn tan thành từng tia sáng nhỏ hiện lên trong mắt cô, từ từ cong khóe môi lên: “Bùi Hằng Phúc, chẳng qua chỉ là một bữa tiệc, anh cảm thấy tôi sẽ sợ sao?”
Nghe lời nói của cô, đáy mắt Bùi Hằng Phúc hiện lên một ánh sáng đắc ý, người mắc câu rồi, kế hoạch này mới có thể thuận lợi hoàn thành.
...
Đường Ngọc Sở nói chuyện tham gia bữa tiệc cho Lục Triều Dương nghe.
Bên đầu dây kia im lặng, Đường Ngọc Sở cắn môi, cẩn thận dè dặt nói: “Triều Dương, anh yên tâm, em sẽ bảo vệ mình thật tốt.”
Rất lâu sau, thanh âm của Lục Triều Dương mới vang lên: “Anh bảo Thanh Chiêu đi cùng với em.”
Có người ở bên cạnh cô, anh mới yên tâm.
“Cậu ta không phải ra nước ngoài thăm mẹ anh rồi sao?”
Mẹ Lục rất nhớ con trai, Lục Thanh Chiêu bị Triều Dương đá đi ở với mẹ một thời gian, để nguôi ngoai nỗi nhớ mong của mẹ.
Đường Ngọc Sở biết mẹ Lục thật ra là nhớ Triều Dương, nhưng Triều Dương quá bận rồi, căn bản không có thời gian đi ở với mẹ.
“Đó cũng là mẹ của em.”
Đường Ngọc Sở: “...”
“Thanh Chiêu hôm nay về nước rồi, anh bảo nó qua đó tìm em.”
Nếu như có Thanh Chiêu đi cùng mới khiến anh yên tâm được, vậy cô tại sao lại không nghe chứ?
...
Bữa tiệc thực ra là do bên chế tác tổ chức để chúc mừng bộ phim khởi quay.
Cũng là để cảm ơn những người bạn truyền thông.
“Xin lỗi, bạn gái tôi ở đó.”
Đây không biết đã là lần thứ mấy Lục Thanh Chiêu từ chối phụ nữ đến bắt chuyện rồi.
“Chị dâu, em trước giờ đều không biết thì ra đẹp trai lại là một chuyện rắc rối như vậy đó.” Vẻ mặt Lục Thanh Chiêu ai oán, nhưng trong mắt toàn là ý cười.
Đường Ngọc Sở liếc nhìn anh ta một cái, bực bội nói: “Cậu đây là đang nói với tôi cậu đẹp trai sao?”
“Quả nhiên vẫn là chị dâu hiểu em.” Lục Thanh Chiêu nháy mắt với Đường Ngọc Sở.
Mẹ ơi! Đường Ngọc Sở rùng mình một cái, da gà toàn bộ đều dựng lên rồi.
Cô không phải là hiểu anh, mà là anh vốn dĩ đã là người bề ngoài thì ngây thơ, nhưng trong lòng thì nham hiểm rồi.