Mục lục
SỦNG VỢ LÊN TRỜI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống An Kỳ còn chưa tức giận, Ứng Tiêu Tiêu đã nổi giận trước, cô ấy cướp lấy tờ chi phiếu, nhìn số tiền trên đó thì cười nhạo ra tiếng: “Nhà họ Thẩm đúng là hào phóng, ba tỷ đã muốn mua tình cảm của người khác, đúng là quá hào phóng.”



Sau đó cô lập tức xé tờ chi phiếu ở trước mặt Hứa Tâm Tĩnh.



“Cô đang làm gì vậy?” Hứa Tâm Tĩnh kinh ngạc.



Ứng Tiêu Tiêu xé chi phiếu xong thì ném vào mặt Hứa Tâm Tĩnh: “Cô quay về nói với người nhà họ Thẩm, có tiền thì ghê gớm lắm à, cho rằng có tiền thì có thể mua tất cả sao? Tôi nói cho cô biết cô và người nhà họ Thẩm cứ nằm mơ An Kỳ và Tử Dục chia tay đi.”



“Cô!” Hứa Tâm Tĩnh thở phì phì trừng mắt nhìn cô, trong mắt đầy tức giận như muốn xé xác Tiêu Tiêu.



“Tôi? Tôi làm sao?” Khóe miệng Ứng Tiêu Tiêu cười lạnh, lời nói càng sắc bén: “Cô cho rằng mình đính hôn với Tử Dục thì người ta nhất định sẽ cưới cô sao? Đừng ngu ngốc nữa, anh ấy không yêu cô mà yêu chị em tốt của tôi là An Kỳ, cho nên nhân lúc còn sớm thì cô buông tay đi, đừng làm cho mình quá khó coi.”



Ứng Tiêu Tiêu giẫm mạnh vào chỗ đau của Hứa Tâm Tĩnh mới kéo Tống An Kỳ đang trợn mắt há miệng nghênh ngang rời đi, để lại một mình Hứa Tâm Tĩnh đứng tại chỗ tức giận đến khuôn mặt nhăn nhó.



“Cô chủ, cô không sao chứ?”



Vệ sĩ ở bên cạnh cẩn thận mở miệng hỏi.



Hứa Tâm Tĩnh quay đầu liếc mắt anh ta một cái: “Đồ vô dụng, anh thấy bọn họ bắt nạt tôi mà cũng không biết trút giận cho tôi sao?”



Vệ sĩ cúi đầu, không dám lên tiếng.



Anh ta không nói gì làm cho Hứa Tâm Tĩnh càng tức giận: “Đồ vô dụng, anh là đồ vô dụng, lát nữa tôi sẽ nói ông nội Thẩm đuổi việc anh.”



Cô ta nói xong thì xoay người, mang theo tức giận đi nhanh về phía xe đậu ở ven đường.



Vệ sĩ vội vàng đi theo sau.



...



“Tiêu Tiêu, cảm ơn cậu.” Tống An Kỳ chân thành nói cảm ơn.



Ứng Tiêu Tiêu đang lái xe thì không vui: “An Kỳ, tớ giúp cậu cũng không phải muốn cậu nói cảm ơn tớ.”



Bạn tốt nói lời cảm ơn thì cảm thấy quá khách sáo.



Tống An Kỳ nhướng mày: “Tớ biết rồi.”



Cô tươi cười: “Nhưng không nói cảm ơn thì lòng tớ sẽ không thoải mái.”



“Tớ thua cậu rồi.” Ứng Tiêu Tiêu trợn mắt, tức giận nói: “Đúng vậy, cậu luôn khách sáo như thế, làm cho tớ cảm thấy cậu không phải là bạn tốt của tớ.”



Tống An Kỳ cười cười: “Thói quen thôi, cậu quen là được.”



Ứng Tiêu Tiêu bất đắc dĩ cười, sau đó chuyển chủ đề: “Thì ra vợ chưa cưới của Thẩm Tử Dục cũng cũng chỉ có như thế.”



Cô còn tưởng rằng là một người đẹp, không nghĩ tới vẻ ngoài bình thường thì thôi, tính cách còn kiêu ngạo hống hách như vậy.



Có câu nói rất đúng, xấu hay làm tốt dốt hay nói chữ, có lẽ ám chỉ người như vậy.



“Chỉ có như thế, nhưng ông nội Tử Dục lại rất thích.” Tống An Kỳ bĩu môi.



“Ông nội anh ta thích?” Ứng Tiêu Tiêu cười nhạo, không lựa lời nói: “Vậy nói ông nội anh ta cưới cô ta đi.”



“Tiêu Tiêu! Không thể nói như vậy.” Tống An Kỳ thấp giọng mắng.



“Sao lại không thể nói? Vì sao thế hệ trước hứa hẹn, còn thế hệ sau phải trả nợ chứ? Ông cụ Thẩm này cũng quá ích kỷ.”



Trong giọng nói của Ứng Tiêu Tiêu tràn đầy tức giận, nếu đối phương là một cô gái xinh đẹp có giáo dục thì thôi, nhưng người phụ nữ như vậy thì cô thật sự tức giận thay Thẩm Tử Dục.



Tống An Kỳ nhún vai: “Ai bảo ông nội của Hứa Tâm Tĩnh và ông nội Thẩm là chiến hữu, còn cứu ông nội Thẩm một mạng chứ.”



“Vậy thì càng buồn cười, bây giờ là thời đại nào rồi, có ai quy định trả ơn thì phải kết hôn, chúng ta có thể dùng cách khác trả ơn được mà.” Ứng Tiêu Tiêu cảm thấy ông cụ Thẩm này quá hồ đồ, lấy hạnh phúc của cháu trai mình ra đùa giỡn.



“Ông nội Thẩm là người trọng tình trọng nghĩa, ông ta đã hứa hẹn thì nhất định sẽ thực hiện, cho nên tớ cũng không cảm thấy ông ta làm sai.”



Ứng Tiêu Tiêu nghe vậy thì không vui: “Tống An Kỳ, người ta dùng tiền sỉ nhục cậu, cậu còn nói giúp người ta sao?”



“Thật ra...” Tống An Kỳ suy nghĩ: “Tớ cảm thấy Hứa Tâm Tĩnh làm như vậy cũng chưa chắc là ý của ông nội Thẩm.”



“Không phải ý của ông ta? Chẳng lẽ người phụ nữ kia tự làm sao?”



Tống An Kỳ nắm hai tay: “Có thể.”



Đáp án không chắc chắn này làm cho Ứng Tiêu Tiêu trợn mắt: “Tống An Kỳ, tớ cảm thấy cậu đừng ngây thơ như vậy. Cho dù ý của ông nội Thẩm hay là của người phụ nữ kia thì cậu phải nhớ kỹ người nhà họ Thẩm không chấp nhận cậu.”



Tiêu Tiêu nói không sai, hiện tại người nhà họ Thẩm không chấp nhận cô, không ai biết sau này sẽ phát sinh chuyện gì.



Hứa Tâm Tĩnh nói nếu cô không nhận chi phiếu rời khỏi Tử Dục, thì ba mẹ cô sẽ gặp xui xẻo.



Tống An Kỳ nghĩ vậy thì trong lòng không khỏi có chút lo lắng, Hứa Tâm Tĩnh chỉ nói vậy mà thôi hay là thật sự muốn làm chuyện gì đó hại ba mẹ cô.



...



Hứa Tâm Tĩnh tức giận quay về nhà họ Thẩm thì thấy anh cả và chị dâu của Thẩm Tử Dục cũng đã về.



Cô ta lập tức kìm chế tức giận, đi tới, ngoan ngoãn gọi: “Anh cả, chị dâu.”



Thẩm Tử Long và vợ Tống Khanh Phi đang nói chuyện với ông cụ Thẩm, hai người vừa nghe giọng nói này thì ngẩng đầu lên.



Tống Khanh Phi thấy Hứa Tâm Tĩnh thì vô cùng kinh ngạc: “Tâm Tĩnh, em trở về lúc nào?”



“Mấy hôm trước em vừa về.” Trên mặt Hứa Tâm Tĩnh nở nụ cười nhạt, nhẹ giọng đáp.



Ở trước mặt người nhà họ Thẩm thì Hứa Tâm Tĩnh là một cô gái dịu dàng ngoan ngoãn, cho nên rất được người nhà họ Thẩm yêu thích.



“Sao em về mà lại không nói một tiếng với anh cả?” Thẩm Tử Long hỏi.



Hứa Tâm Tĩnh lè lưỡi: “Em quên mất.”



“Anh thấy em không đặt anh và chị dâu ở trong lòng.” Thẩm Tử Long ra vẻ không vui liếc xéo cô ta.



Cô ta lập tức giơ tay giả vờ thề: “Anh cả, oan uổng quá, anh và chị dâu ở vị trí quan trọng nhất ở trong lòng em.”



“Thật sao?” Tống Khanh Phi nhướng mày, trong mắt hiện lên hứng thú: “Không phải vị trí quan trọng nhất trong lòng em là tên nhóc thối Tử Dục kia sao?”



“Chị dâu!” Tống Khanh Phi nói thẳng làm cho Hứa Tâm Tĩnh xấu hổ giậm chân.



“Xấu hổ à.” Tống Khanh Phi cười nhạo nói.



“Không quan tâm hai người nữa.” Hứa Tâm Tĩnh xấu hổ chạy lên lầu.



Tống Khanh Phi nhìn cô ta chạy lên lầu thì thu lại nụ cười trên mặt, nhíu mày lại nhìn ông cụ Thẩm: “Ông nội, ông nói Tử Dục thật sự không muốn kết hôn với Tâm Tĩnh sao?”



Trong khoảng thời gian này, cô ta cũng thấy tin tức trên mạng thì biết Tử Dục có bạn gái, lúc đầu cô ta và Tử Long cũng không để ý, cảm thấy đàn ông mà, chỉ cần chưa kết hôn thì động lòng với người khác cũng là chuyện bình thường.



Nhưng vừa rồi bọn họ nghe ông nội nói Tử Dục muốn hủy hôn với Tâm Tĩnh vì người bạn gái kia, chuyện này nằm ngoài dự đoán của cô ta và Tử Long.



“Hiện tại xem ra là như vậy.” Vẻ mặt ông cụ Thẩm hơi nghiêm túc: “Nhưng ông sẽ không để chuyện đó xảy ra.”



“Ông nội, từ nhỏ Tử Dục là người có chủ kiến, nó không phải là người dễ dàng đồng ý.” Thẩm Tử Long hiểu rất rõ em trai mình, anh ta sợ đến lúc đó có lẽ anh ta sẽ mất đi một đứa em trai.



“Không sao, đến lúc đó nó không đồng ý cũng phải đồng ý.” Ông cụ Thẩm trầm giọng nói, trong đôi mắt khôn khéo lóe lên sự tính toán.



Thẩm Tử Long và Tống Khanh Phi nhìn nhau, nếu ông nội nói như vậy thì đã nắm chắc phần thắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK