Cầm lấy điện thoại, vừa nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, khuôn mặt vốn đang lạnh lùng lập tức trở nên nhu hòa trong nháy mắt.
Tô Lân bình tĩnh nhướng mày, là mợ chủ gọi đến rồi.
Vẻ băng sơn lạnh lùng này của Tổng giám đốc cũng chỉ có thể hòa tan thành nước khi đối mặt với bà chủ thôi.
Lục Triều Dương cầm di động đi đến trước cửa sổ sát đất rồi mới chấp nhận cuộc gọi.
"Triều Dương, anh có về nhà không?"
Vừa mới nghe máy, giọng nói của Đường Ngọc Sở đã truyền đến.
Lục Triều Dương mỉm cười: "Sao thế? Em nhớ anh rồi à?"
"Đúng vậy, nhớ anh rồi, anh có muốn ăn tối với em không?"
Nghe Đường Ngọc Sở nói như vậy, cô không nhìn thấy ở đầu bên này, vì những lời của mình mà ánh mắt Lục Thế Cầm bỗng chốc ôn nhu như nước, tràn ra ánh sáng nhợt nhạt.
Anh nhìn sắc trời đã dần tối ngoài cửa sổ, dưới mắt như có ánh sáng dịu nhẹ, nhẹ giọng nói: "Ừ, chờ lát nữa anh sẽ về nhà."
"Vậy em ở nhà chờ anh nha."
Bên kia dứt lời, cuộc trò chuyện cũng kết thúc.
Lục Triều Dương cầm di động mỉm cười, sau đó quay đầu nói với Tô Lân đang còn ngồi trên sô pha: "Tan làm đi, có chuyện gì thì để ngày mai nói."
Đuôi lông mày của Tô Lân nhếch lên một góc cực nhỏ, xem ra hôm nay lại được tan làm sớm rồi.
Lục Triều Dương bước tới tắt máy tính, nhặt áo khoác treo trên lưng ghế rồi rời khỏi văn phòng sau Tô Lân.
Đường Ngọc Sở vừa mới dọn được bát đũa, chợt nghe thấy giọng của thím Ngô bên ngoài nhà ăn.
"Cậu chủ, cuối cùng cậu cũng trở về, mợ chủ chờ cậu lâu lắm đó."
Nghe được những lời này của thím Ngô, Đường Ngọc Sở bất đắc dĩ vô cùng.
Thật ra cô cũng không đợi bao lâu, từ lúc gọi điện thoại cho Lục Triều Dương đến bây giờ cũng chỉ hơn hai mươi phút thôi.
Lục Triều Dương đưa áo khoác cho thím Ngô: "Mợ chủ đâu?"
"Ở nhà ăn. Đang đợi cậu trở về để ăn cơm đấy, cậu mau đi đi."
Lục Triều Dương đi đến nhà, vừa đi vào lập tức nhìn thấy Đường Ngọc Sở mỉm cười ngồi trong đó.
Ánh đèn vàng ấm áp dừng trên đầu cô, mái tóc đen óng nhiễm một tầng ánh sáng vàng, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ý cười, con ngươi vô cùng trong trẻo sáng ngời.
"Anh đã về rồi." Giọng nói ôn nhu của cô vang lên giữa nhà ăn yên tĩnh.
Anh chậm rãi cong khóe môi, con ngươi đen nhánh tràn ra một tia nhàn nhạt: "Ừ, anh đã về."
Đường Ngọc Sở cười, cô kéo anh ngồi xuống bàn ăn: "Anh đói bụng rồi đúng không, thím Ngô làm rất nhiều đồ ăn ngon đấy."
Cô múc một bát canh cho anh: "Nên uống nhiều canh cá, rất tốt cho cơ thể."
Nhìn cô giúp mình múc canh, mắt Lục Triều Dương khẽ nhúc nhích, đáy lòng như có dòng nước ấm chảy qua, anh khẽ mỉm cười, sau đó cầm thì múc canh ăn.
"Ngon lắm." Anh quay đầu nhìn cô, cười ôn hòa.
"Thật chứ?" Cô lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, mặt mày đều dãn ra: "Vậy anh uống nhiều một chút, còn rất nhiều đó."
Trong lòng động tình, anh đột nhiên vươn tay giữ lấy cái gáy của cô, trong lúc cô chưa kịp phản ứng, anh đã đặt lên môi cô một nụ hôn.
Chỉ là một nụ hôn chạm khẽ rồi lướt qua.
Anh nói: "Sở Sở, anh rất hạnh phúc."
Là cô đã cho anh cảm nhận được sự ấm áp của gia đình một lần nữa.
Cô cười ôn nhu, ánh mắt rạng rỡ: "Bởi vì có anh, em cũng rất hạnh phúc."
Ánh đèn màu da cam bao phủ lên bọn họ, cảm giác ấm áp ngọt ngào lặng lẽ chảy xuôi bên trong, có lẽ đây chính là hạnh phúc.
Cơm nước xong, Lục Triều Dương thấy thời gian còn sớm, bèn kéo theo Đường Ngọc Sở ra ngoài tản bộ tiêu cơm.
Đường Ngọc Sở nhìn phong cảnh thành phố lướt qua cửa sổ xe, sau đó quay đầu nhìn về phía Lục Triều Dương đang chuyên tâm lái xe, nghi hoặc hỏi: "Chúng ta đi đâu đây anh? Không phải nói muốn đi tản bộ ạ?"
Cô còn tưởng rằng sẽ đi dạo xung quanh biệt thự, anh ngờ lại lái xe vào trung thâm thành phố.
"Đi gặp bạn." Lục Triều Dương phân tâm liếc nhìn cô một cái: "Bọn họ nói lâu lắm rồi không gặp nhau, hơn nữa bọn họ..."
Anh cố ý dừng lại, sau đó nghiêng đầu nhìn cố, khõe môi gợi lên ý cười nhàn nhạt: "Bọn họ muốn gặp em."
"Muốn gặp em?" Đường Ngọc Sở kinh ngạc nhướng mày: "Vì sao bọn họ lại muốn gặp em?"
Cô biết bạn bè trong miệng anh chính là mấy người bạn chơi với nhau từ nhỏ, nhưng bọn họ mới chỉ gặp cô có một lần, chưa có tình cảm gì thâm sâu, sao lại muốn gặp cô được chứ?
Lục Triều Dương lắm đầu: "Anh cũng không rõ lắm."
Đây là lời nói thật, trong điện thoại, Lục Thanh Chiêu nói muốn gặp em, cũng không nói rõ lý do là gì.
Đường Ngọc Sở cắn môi suy tư một lát, sau đó phân tích nói: "Em nghĩ có lẽ bọn họ muốn gặp anh, nhưng ngại không nói, nên chỉ có thể lấy em làm cớ thôi."
Thế này chính là lời giải thích hợp lý nhất.
Lục Triều Dương gật đầu như thật: "Có lẽ chính là như thế. Dù sao thì so với bà xã, anh càng được người yêu thích hơn."
Đường Ngọc Sở:......
Thật không nhìn ra anh cũng có lúc tự luyến như thế.
Một hội quán cao cấp ở trung tâm thành phố.
Phòng riêng cấp bậc kim cương hơi ồn ào.
"Thanh Chiêu, anh trai và chị dâu của cậu có đến không?" Người hỏi câu này là Thẩm Thanh Thu, anh ta rất tò mò, kể từ khi kết hôn, Lục Triều Dương rất ít tham gia tụ hội với bọn họ, không biết đêm nay có thật sự xuất hiện không?
Lục Thanh Chiêu đang nói chuyện với người khác, nghe anh ta nói vậy thì quay đầu nhìn qua, cau mày suy nghĩ vài giây sau đó cho ra một câu trả lời không xác định: "Anh nói sẽ đến, cho nên chắc là sẽ đến thôi."
"Hiện tại anh trai cậu đã rơi vào ôn nhu hương, quên hết mấy anh em chúng tôi rồi." Sở Ngạn Lâm cất lời trêu chọc, trong mắt lại hơi hâm mộ.
Đều xuất thân từ gia đình giàu có, anh ta rất hâm mộ Lục Triều Dương có thể tự chủ việc hôn nhân, kết hôn với người mà mình yêu thích.
"Hơn nữa, hiện tại chị dâu chính là chủ tịch của Đường Thị, sau này chúng ta có nên chăm sóc chị dâu nhiều hơn không?” Lăng Cẩm nhìn những người khác.
Nghe nói như thế, Thẩm Thanh Thu dựa lưng vào sofa, dù bận vẫn ung dung nhìn Lăng Cẩm: "Cậu tính toán chăm sóc như thế nào?"
Những người khác cũng đều quay đầu nhìn về phía Lăng Cẩm, đều hiếu kỳ anh ta muốn giúp đỡ chủ tịch Đường mới nhận chức như thế nào.
Đối mặt với nghi hoặc của những người khác, Lăng Cẩm khoát tay: "Hợp tác với Đường Thị thôi."
Chỉ như vậy?!
Mọi người đều thất vọng thở dài, còn tưởng rằng anh ta muốn nói phương pháp hay nào cơ.
"Cẩm, cậu cho rằng chuyện hai công ty hợp tác là rất dễ dàng à?"
Lục Thanh Chiêu cảm thấy cần phải thảo luận vấn đề này với Lăng Cẩm, người trẻ tuổi nhất trong bọn họ.
"Rất khó sao?" Lăng Cẩm hỏi ngược lại.
Thẩm Thanh Thu ngồi bên nở nụ cười, anh ta bất đắc dĩ nhìn Lăng Cẩm: "Công ty hai nhà hợp tác trước hết phải có dự án hợp tác, đồng thời có thể cùng nhau tạo ra lợi ích. Điều quan trọng nhất là người ra quyết định cao nhất của công ty đồng ý hợp tác mới được."
Lăng Cẩm nhíu mày: "Nhưng các anh đều không phải là người có quyền quyết định cao nhất của công ty à?"
Nơi này ngoài anh ta và Lục Thanh Chiêu thì những người khác đều có công ty của riêng mình, vậy nếu muốn hợp tác cùng Đường Thị thì không phải chuyện trong vài phút sao?
"Cái này cũng đúng." Sở Ngạn Lâm gật đầu, sau đó suy nghĩ giây lát rồi lại nói: "Nếu không chúng ta chờ Triều Dương đến đây rồi bàn chuyện hợp tác đi, xem Triều Dương và em dâu nghĩ thế nào."
"Vậy cũng được." Thẩm Thanh Thu đồng ý với câu nói của anh ta.
Lăng Cẩm nhất thời không còn gì để nói, cũng thật là, bọn họ muốn hợp tác với Đường Thị, vậy sao ngay từ đầu còn bày ra vẻ mặt ghét bỏ.
Lục Thanh Chiêu ngồi bên cạnh vỗ vai anh ta, an ủi nói: "Cẩm à, thật ra là bọn họ ghét bỏ cậu ở công ty nhà mình không có quyền lên tiếng, lại dám nói hợp tác với Đường Thị. Cũng chính là ghét bỏ cậu... Không biết tự lượng sức mình."
"......." Trong lòng Lăng Cẩm có ngàn vạn câu chửi thề xẹt qua.