“Tớ biết chứ, cho nên tớ đã lựa chọn làm fan hâm mộ của lý trí.” Ứng Tiêu Tiêu ngoài cười nhưng trong không cười, giật giật khóe môi với cô ấy, sau đó lại kiêu ngạo liếc mắt biểu thị rõ mình không kiên nhẫn.
Tống An Kỳ không hề để tâm, cười cười, sau đó chỉ vào hai phần tuyên bố trên màn hình máy vi tính: “Bây giờ tuyên bố làm sáng tỏ cũng đã đăng lên rồi, cư dân mạng muốn nghĩ như thế nào thì là chuyện của bọn họ, chúng ta không có chuyện gì thì thôi.”
Đường Ngọc Sở mỉm cười: “Đúng là thanh giả tự thanh, tớ vốn dĩ cảm thấy chuyện này không có gì lớn, giới giải trí phức tạp như vậy, ngày nào cũng có chuyện mới xảy ra, không chừng rất nhanh liền có tin tức có tính chất bùng nổ hơn thay thế tin đồn của tớ với Ngôn Húc nữa là.”
Đối với chuyện này, Đường Ngọc Sở ôm thái độ rất lạc quan.
Nghe vậy, Ứng Tiêu Tiêu nhịn không được mà cười thành tiếng, một mặt bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Nói thật thì cũng chỉ có một mình cậu mới suy nghĩ lạc quan như vậy thôi.”
Nếu như đổi lại là cô ấy hay là Tống An Kỳ, chắc chắn sẽ phiền đến chịu không nổi, giờ phút nào cũng muốn xé xác cái tên phóng viên kia.
Đúng rồi, phóng viên!
“Ngọc Sở, có biết là truyền thông nào chụp lén không vậy?” Ứng Tiêu Tiêu hỏi.
Đường Ngọc Sở lắc đầu: “Chuyện này thì tớ cũng không rõ.”
Ứng Tiêu Tiêu nhíu mày: “Ngọc Sở, cậu cảm thấy lần này là nhằm vào Ngôn Húc, hay là nhằm vào cậu đây?”
Trong bữa tiệc từ thiện, cô ấy cũng đã nhìn thấy Cố Ngọc Lam rồi.
Người phụ nữ đó cùng với Tống Khải Minh - tổng giám đốc của Đường Hải có mặt trong bữa tiệc, ý đồ đã quá rõ ràng.
Cố Ngọc Lam trở lại giới giải trí, chắc chắn sẽ tiếp tục nhằm vào Ngọc Sở, như vậy thì chuyện xấu lần này không chừng chính là do âm mưu của Cố Ngọc Lam.
Vấn đề của Tiêu Tiêu chỉ để cho Đường Ngọc Sở cảm thấy rất buồn cười: “Tớ là ai chứ, tớ cũng không phải là ngôi sao, phóng viên nhà người ta đi theo tớ làm cái gì?”
Ứng Tiêu Tiêu cau mày, không biết tại sao cô ấy cứ luôn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy.
“Tiêu Tiêu, đừng suy nghĩ chuyện này phức tạp thêm.” Tống An Kỳ vỗ nhẹ vào vai của cô ấy: “Suy nghĩ phức tạp thì chuyện này sẽ trở nên thật sự phức tạp, giống như Ngọc Sở đã nói, qua một thời gian ngắn nữa sẽ có tin tức mới, như vậy thì mọi người cũng sẽ từ từ không có hứng thú đối với tin đồn của Ngọc Sở và Ngôn Húc.”
Bọn họ đều đã nói như vậy, Ứng Tiêu Tiêu nhếch môi nói: “Hiểu rồi, vậy thì cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Chỉ mong là thật sự có thể thuận theo tự nhiên.
...
“Thân Ngải Hân, cô làm như vậy là quá mạo hiểm.”
Chị Thanh một mặt tức giận trừng mắt nhìn về phía Thân Ngải Hân đang ngồi ở trên ghế sofa chơi điện thoại di động, nghĩ đến việc cô ta còn gây ra phiền phức ở trên mạng, liền cảm thấy tức giận.
Thân Ngải Hân hơi nhếch mắt lên, hờ hững nhìn cô ta một cái, thấy cô ta nghiêm mặt, nhịn không được mà bật cười: “Chị Thanh, em làm cũng đã làm rồi, chị có tức giận cũng vô dụng thôi.”
Chị Thanh nghe xong lời nói này của cô ta thì lại càng nổi giận hơn nữa: “Cái gì gọi là tôi tức giận cũng vô dụng chứ, ít nhất là tôi có thể mắng cô dừng lại.”
Ôi chao, hình như lại càng tức giận hơn nữa rồi!
Thân Ngải Hân vội vàng để điện thoại di động xuống, cong khóe miệng, đôi mắt to xinh đẹp phát ra ánh sáng giống như là con nai con vô tội, giọng nói oan ức đáng thương: “Chị Thanh, em cũng chỉ là muốn giúp anh Ngôn với chị Ngọc Sở mà thôi, nào biết được cư dân mạng lại tự mình suy diễn ra nhiều chuyện như vậy chứ.”
Mỗi lần vừa xuất hiện ra chuyện gì thì sẽ dùng đến chiêu này, giả vờ đáng thương!
Chị Thanh bực bội cào tóc, đồng thời cũng thầm mắng mình không có nguyên tắc, lần nào cô ta cũng thật sự ăn trúng chiêu này, chỉ cần Thân Ngải Hân vừa lộ ra ánh mắt vô tội như nai con thì cô ta liền không thể tức giận được nữa.
Chị Thanh đặt mông ngồi trên ghế sofa, cầm ly nước ở trên bàn lên nhấp một ngụm, sau đó ánh mắt bén nhọn bắn về phía Thân Ngải Hân, mặc dù đã bớt giận không ít, nhưng mà giọng nói vẫn không tốt.
“Thân Ngải Hân, tôi biết là cô có lòng tốt, nhưng mà cô có biết không? Cư dân mạng sẽ không ngừng thổi phồng ra, giống như là lần này vậy, bọn họ đã cảm thấy cô đang cọ nhiệt độ, vậy thì chuyện này của cô không phải là tốn công tốn sức lại không có kết quả à?”
Thân Ngải Hân nhướng nhướng mày, chẳng thèm để ý mà nói: “Bọn họ nghĩ như thế nào thì là chuyện của bọn họ, em không có quan tâm tới.”
“Vậy cô quan tâm cái gì chứ?” Chị Thanh nhíu mày.
“Em quan tâm...” Thân Ngải Hân mấp máy môi, đột nhiên không biết nên nói như thế nào.
Chị Thanh cười nhạo một tiếng, tức giận liếc nhìn cô ta: “Cái mà cô quan tâm chắc là thái độ của Ngôn Húc nhỉ.”
Trong mắt của Thân Ngải Hân nhanh chóng hiện lên một tia chột dạ, cô ta gượng cười: “Chị Thanh, lời nói này của chị đã sai rồi, em cũng quan tâm thái độ của chị Ngọc Sở nữa mà.”
“Bớt đi.” Chị Thanh liếc nhìn cô ta một cái: “Tôi là người đại diện của cô, tôi còn không biết suy nghĩ của cô hay sao?”
Chị cũng chỉ là người đại diện của tôi, cũng không phải là mẹ của tôi, sao chị biết được cơ chứ?
Thân Ngải Hân thầm nói ở trong lòng, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn chứa đầy nụ cười tươi tắn: “Đúng vậy đó, chị Thanh hiểu em nhất, nhưng mà lần này chị Thanh đã nghĩ sai rồi.”
Chị Thanh gật gật đầu: “Thôi được rồi, là cô quan tâm thái độ của hai người bọn họ, nhưng mà...”
Nói đến đây, chị Thanh cầm điện thoại di động lên ấn mở hot search trên Facebook, sau đó đưa cho Thân Ngải Hân: “Tự cô xem đi, hot search Thân Ngải Hân cọ nhiệt độ vẫn cứ luôn không hạ xuống, ở bên trong đều là châm biếm cô, cô nổi tiếng hay là bôi đen?”
Thân Ngải Hân nhìn vào danh sách phổ biến trên weibo ở trong màn hình điện thoại, vẫn là thái độ chẳng thèm để ý: “Không có việc gì đâu, bị bôi đến độ nổi tiếng.”
Nghe vậy, chị Thanh thất vọng sụp vai xuống: “Thôi bỏ đi, tôi không nói chuyện này với cô nữa, tôi vẫn nên đi giải thích với công ty tương đối quan trọng hơn.”
Dứt lời, chị Thanh đứng dậy quay người muốn đi khỏi.
Đột nhiên giống như lại nghĩ tới cái gì đó, cô ta dừng chân lại quay đầu nhìn về phía Thân Ngải Hân, hơi nhíu mày, giọng nói có chút nghiêm túc: “Thân Ngải Hân, sáng sớm nay chúng ta trở về đoàn làm phim, cho nên tối nay phải thành thật đợi ở khách sạn cho tôi.”
Thân Ngải Hân ngọt ngào mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, em biết rồi.”
Mặc dù là cô ta đồng ý rất tốt,nhưng mà chị Thanh vẫn cảm thấy không yên lòng: “Thôi bỏ đi, tôi vẫn không nên đi giải thích với công ty, tránh khỏi việc cô lại làm ra chuyện gì như con thiêu thân cho tôi.”
Thấy cô ta không đến công ty, Thân Ngải Hân bất đắc dĩ thở dài: “Chị Thanh chị không tin tưởng em đến mức nào vậy?”
“Rất không tin tưởng!” Chị Thanh tức giận nhìn cô ta.
Thân Ngải Hân: “...”
Chị Thanh không đi, nhưng mà phía công ty vẫn gọi điện thoại tới kêu cô ta đi đến công ty giải thích tại sao Thân Ngải Hân lại muốn đăng lên trên Facebook như vậy.
Cúp điện thoại, chị Thanh bất đắc dĩ bĩu môi: “Xem ra là tôi không thể không đến công ty được rồi.”
Trước khi rời đi, cô ta vẫn liên tục dặn dò Thân Ngải Hân nhất định phải ngoan ngoãn đợi ở khách sạn.
Thân Ngải Hân đồng ý rất nhanh, nhưng mà cô ta vừa mới bước đi thì Thân Ngải Hân cũng đi theo ra khỏi khách sạn.
...
Trong nhà hàng kiểu nhật ở lầu một của Thịnh Thế Đế Cảnh.
Ứng Tiêu Tiêu và Tống An Kỳ đánh giá cô gái ngồi đối diện một chút, trong mắt đều mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu.
Bọn họ không ngờ tới người mà lúc đầu bọn họ đang bàn luận, vậy mà lại chân thật xuất hiện ở trước mặt của bọn họ.
Đường Ngọc Sở buồn cười nhìn bọn họ một chút, sau đó nâng ấm trà ở trên bàn lên rót một ly trà cho cô gái: “Uống một ngụm nước đi Thân Ngải Hân.”
Thân Ngải Hân vội vàng nâng ly trà lên, mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn chị Ngọc Sở.”
Cô ta đưa ly trà đến bên miệng, mượn thời cơ uống trà, lén lút híp mắt lại nhìn hai người ở phía đối diện.