Cô do dự có cần phải gọi điện thoại hỏi anh hay không, nhưng sau khi cô tắm rửa xong, vừa nằm trên giường thì liền ngủ mất, cô cũng quên bẵng đi chuyện gọi điện thoại.
Cơ thể quá mệt mỏi, Đường Ngọc Sở ngủ rất say, cho nên không phát giác được ở bên cạnh có người nằm xuống.
Đường Ngọc Sở bị đói bụng nên thức dậy, cô chậm rãi mở mắt ra nhìn chằm chằm lên trần nhà một lát, ánh mắt mông lung trong cơn buồn ngủ vẫn còn hơi mờ mịt.
Chờ đến lúc trong mắt dần dần có tiêu cự, tay của cô chống ở bên giường chuẩn bị ngồi dậy,
Đột nhiên cô cảm giác được hình như có cái gì đó đặt ở ngang hông của cô. Trong lòng của cô giật mình, vội vàng xoay đầu lại, một gương mặt ngủ say bình tĩnh và đẹp mắt đập vào trong mắt của cô.
Cô nhịn không được mà cười khẽ một tiếng, hóa ra là Triều Dương.
Cô nhẹ nhàng lấy bàn tay đang ôm eo mình của anh ra, cô ngồi thẳng người dậy, dựa ở trên đầu giường, ánh mắt dịu dàng rơi trên gương mặt của anh.
Chắc có lẽ là anh cũng rất mệt mỏi, ngủ sâu như vậy, ngay cả cô chạm vào tay của anh mà anh cũng không nhận ra.
Cô đau lòng đưa tay ra vuốt vuốt lông mày của anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thuận theo đường lông mày.
Lục Triều Dương mơ mơ màng màng cảm giác trên mặt của mình hơi lạ thường, tính cảnh giác trời sinh khiến anh đưa tay ra bắt lấy bàn tay đang làm loạn ở trên mặt của mình.
Anh mở mắt ra, nâng mí mắt lên, đối diện với một đôi mắt mỉm cười tươi rói.
Anh sửng sốt một hồi, lập tức cong khóe miệng: “Em thức rồi.”
Giọng nói của anh bởi vì vừa mới tỉnh ngủ cho nên hơi khàn khàn, rất mê người, gợi cảm.
Đường Ngọc Sở “ừm” một tiếng: “Em vừa mới tỉnh dậy một lát thôi.”
Cô rút tay ra từ trong tay của anh, sau đó áy náy cười một tiếng: “Xin lỗi nha, đánh thức anh dậy.”
Lục Triều Dương nhìn cô một lát, sau đó ngồi dậy đưa tay sờ lên những sợi tóc rối tung của cô: “Không có sao cả, anh cũng ngủ được một lúc rồi.”
Rèm cửa dày cộm đã cản bớt ánh nắng ở bên ngoài, nhưng mà vẫn lộ ra vẻ sáng chói như cũ, cho nên tia sáng ở trong phòng cũng không tính là mờ ảo.
Anh vừa mới tỉnh ngủ, mái tóc đen bù xù, gương mặt với đường nét thâm thúy, bởi vì còn sót lại chút buồn ngủ mà có vẻ gợi cảm mê người hơn.
Đường Ngọc Sở không khỏi nhìn đến ngây người.
Lục Triều Dương quay đầu lại, nhìn thấy cô đang ngơ ngác nhìn chằm chằm vào anh, đôi mày kiếm nhướng lên, khóe môi mang theo một nụ cười trêu chọc: “Ngọc Sở.”
Đường Ngọc Sở nghe thấy giọng nói này, cô mở to mắt lên, sững sờ nhìn anh, ngốc nghếch hỏi: “Sao vậy anh?”
Ý cười trên môi của Lục Triều Dương càng sâu hơn: “Không có gì.”
Nói xong, anh nghiêng người qua đến gần cô.
Đường Ngọc Sở trừng to mắt nhìn gương mặt tuấn tú của anh đang chậm rãi nhích gần lại mình, không tự chủ được mà nhắm mắt lại.
Trên môi nóng lên, anh hôn cô.
Anh nắm chặt lấy eo của cô, môi lưỡi không ngừng dây dưa, nhiệt độ trong căn phòng càng ngày càng cao, bầu không khí càng ngày càng kiều diễm.
Ánh nắng buổi chiều hắt lên bể bơi ở sân sau của biệt thự, từng cơn gió thổi qua mặt nước tạo thành những con sóng lăn tăn, lấp lánh.
...
Vốn dĩ tưởng rằng Thời Thụy sẽ dựa vào tin tức của mình mà độc chiếm trang đầu, ai ngờ tình cảm yêu đương của Ngôn Húc đột nhiên tung ra, trong nháy mắt làm nổ tung tất cả trang web truyền thông.
Đương nhiên, mặc dù lúc này Thời Thụy không dựa vào tin tức mà leo lên hotsearch, nhưng mà nó vẫn được nằm trong hot search.
Bởi vì cùng lúc với Ngôn Húc bị tung tình cảm ra, cũng tung ra bạn gái của anh ta là nhân viên của Thời Thụy, hơn nửa người kia gần như là toàn bộ thành phố Bắc Ninh đều biết.
Đó chính là Đường Ngọc Sở.
Người bị chồng sắp cưới phản bội, Đường Ngọc Sở bị chị kế cướp mất chồng sắp cưới.
Ngay lập tức, toàn bộ mạng lưới đều điên cuồng.
Đám fan hâm mộ của Ngôn Húc không thể nào chấp nhận được việc thần tượng của mình nói chuyện hẹn hò, thế là lại tiến hành chửi rủa, phản đối trên Facebook của Đường Ngọc Sở.
Facebook không chịu nổi, sự chấn động của chuyện tình cảm lần này, nó đã bị lag, những bên liên quan cũng chỉ có thể tạm thời tắt tính năng bình luận công khai trên Facebook, tiến hành tạm thời điều chỉnh.
Trong phòng tổng thống ở khách sạn Thịnh Thế Đế Cảnh của thành phố Bắc Ninh, một bóng dáng cao lớn đang đứng ở trước cửa sổ sát đất thật to, đứng từ trên cao quan cảnh tượng phồn hoa của một nửa thành phố Bắc Ninh.
Có người đẩy cửa ra bước vào phòng, lúc nhìn thấy bóng dáng đang đứng ở phía trước cửa, bước chân dừng lại, sau đó bước nhanh đi tới.
“Anh Ngôn, chúng ta có cần phải ra mặt làm sáng tỏ một chút hay là không?” Người đến cung kính dò hỏi.
“Không cần.” Giọng nói lạnh nhạt, không mang theo một chút nhiệt độ.
Anh ta đã nhìn thấy tin tức ở trên mạng rồi, nhưng mà anh ta luôn đề cao thái độ thanh giả tự thanh, không muốn phải tốn nhiều sức lực để đi làm chuyện gì đó không cần thiết.
“Nhưng mà... nếu như tình hình cứ tiếp diễn, sợ rằng sẽ mất kiểm soát, vậy thì rất bất lợi với cô Đường.”
Trong căn phòng lâm vào im lặng.
Thật lâu sau, Ngôn Húc chậm rãi xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng rơi trên người vừa bước vào: “Viết giúp tôi phần tuyên bố làm sáng tỏ chuyện này.”
“Vâng.” Người đến vội vàng rời đi.
Ngôn Húc lại xoay người sang chỗ khác một lần nữa, nhìn về phía bầu trời xanh thẳm ở bên ngoài cửa sổ, đôi môi mỏng mím lại thật chặt, đôi mắt phượng hẹp dài âm trầm không thấy đáy.
Nếu như sẽ mang đến phiền phức cho cô, vậy thì nhất định phải làm sáng tỏ mới được.
Anh ta không muốn trở thành người gây ra tổn thương cho cô.
...
Đường Ngọc Sở và Lục Triều Dương giày vò cả một phen, hai người ôm nhau ngủ rất say, căn bản cũng không biết hiện tại thành phố Bắc Ninh đã hỗn loạn.
Hai người Lục Thanh Chiêu và Thẩm Tử Dục một trước một sau đến tìm bọn họ, lại bị thím Ngô thông báo là vẫn còn đang ngủ.
Lục Thanh Chiêu bực bội vò đầu bứt tóc: “Thím Ngô, thím có thể đi lên đánh thức hai người bọn họ dậy không?”
Thím Ngô cười lắc đầu: “Cậu chủ với mợ chủ đều về nhà vào lúc sáng sớm, chắc chắn là rất mệt mỏi, để bọn họ nghỉ ngơi cho thật tốt đi, có chuyện gì chờ bọn họ tỉnh dậy rồi nói sau.”
“Không được đâu, tôi có chuyện cần phải nói cho hai người bọn họ biết.”
Thím Ngô nhìn vẻ mặt sốt ruột của anh ta, nhíu mày nghi ngờ hỏi: “Cậu ba, đây là có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Chính là...”
Vào lúc Lục Thanh Chiêu mở miệng chuẩn bị nói tin tức ra, Thẩm Tử Dục ngăn cản anh ta lại: “Thím Ngô, có chuyện hơi phiền phức, bọn tôi cần phải nói với anh của bọn tôi mới được.”
Thấy bọn họ gấp gáp như vậy, không chừng thật sự có chuyện quan trọng gì đó.
Thím Ngô liên tục gật đầu không ngừng: “Vậy được rồi, để tôi đi lên gọi cậu chủ với mợ chủ xuống đây.”
Nói xong, bà ta vội vàng đi lên lầu.
Đường Ngọc Sở bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức, cô mở mắt ra, cất giọng hỏi: “Ai vậy?”
Ngay lập tức, giọng nói của thím Ngô cách một cánh cửa truyền vào trong: “Mợ chủ, cậu ba với cậu Tử Dục vừa mới đến, nói là có chuyện gấp muốn nói với hai người.”
Thanh Chiêu cùng với Tử Dục?
Đường Ngọc Sở nhíu mày, lúc này Lục Triều Dương ngồi dậy, trầm giọng nói với người ở bên ngoài cửa: “Thím đi xuống trước đi, một lát nữa chúng tôi sẽ xuống ngay.”
Đường Ngọc Sở quay đầu lại nhìn anh: “Triều Dương, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Không biết tại sao sau khi cô bị đánh thức, trong lòng không khỏi hoảng loạn.
“Em cũng không phải không hiểu rõ tính cách của bọn nó, đừng suy nghĩ gì nhiều.”
Lục Triều Dương xoa xoa đầu của cô, sau đó vén chăn bước xuống giường.
Đường Ngọc Sở ngồi ở trên giường nhìn anh đi vào trong phòng tắm, mặc dù nói thì là nói như vậy không sai, nhưng mà cô cứ luôn cảm thấy bất an.
Cô cau mày suy nghĩ, sau đó cầm điện thoại ở trên tủ đầu giường.
Bởi vì cô sợ bị làm phiền, cho nên cô đã chỉnh điện thoại ở trạng thái yên lặng, lúc này mới mở màn hình điện thoại lên.
Má ơi, có mười mấy cuộc gọi nhỡ, có của Tiêu Tiêu, của An Kỳ, cũng có Thanh Chiêu và Tử Dục, thậm chí còn có Lina.
Nhìn thấy có nhiều cuộc gọi nhỡ không được nhận như thế, Đường Ngọc Sở cảm giác được đã xảy ra chuyện lớn gì đó.