Nhưng… Cô nhận ra một chuyện vô cùng nghiêm trọng, hai má lập tức ửng hồng.
"Lục Thanh Chiêu, anh vậy mà cởi quần áo của tôi! Lưu manh!"
Lục Thanh Chiêu đứng ngoài phòng tiếng cô la, không kiềm được cười lên.
Anh cúi đầu nhìn bàn tay của mình, nắm lại, trong mắt âm u.
Thật ra cơ thể của cô rất đẹp, anh suýt nữa liền không khống chế được, may mà lý trí còn sót lại ngăn anh, nếu không bây giờ không phải là chuyện cô chỉ la một tiếng như vậy là có thể giải quyết được.
Ứng Tiêu Tiêu ở trong phòng lề mề cả buổi mới đi ra, đi đến phòng khách không thấy Lục Thanh Chiêu, cô nhíu nhíu mày, sau đó nhìn quanh bốn phía, Lục Thanh Chiêu thật sự không có ở đây.
Vậy tên đó đi đâu rồi?
Lông mày cô nhăn chặt lại, nghĩ thầm, tên kia có phải hay không lại bị Từ Nhã Lạc ở nhà đối diện kêu đi rồi.
Đi đến cửa nhà, sau khi đổi giày, cô vươn tay mở cửa, mà đúng lúc này, cửa bị người từ bên ngoài đẩy vào.
Người cô tìm không thấy bây giờ đang đứng trước cửa.
Lúc nhìn thấy đối phương, hai người đều ngây người ra.
Nhưng Lục Thanh Chiêu rất nhanh liền phản ứng lại, mắt nhìn lướt qua giày cô thay, đuôi lông mày nhướng lên: "Em đây là muốn về nhà?"
Ứng Tiêu Tiêu cụp mắt xuống, mắt dừng ở hộp đồ ăn anh cầm trong tay.
"Anh đi ra ngoài mua đồ ăn?" Cô không trả lời, hỏi ngược lại.
"Đúng vậy." Lục Thanh Chiêu nâng hộp đồ ăn trong tay lên, cười nói: "Anh gọi đồ ăn, sau đó người giao chỉ giao đến lầu dưới, anh liền tự mình chạy xuống lấy."
Thì ra là như vậy a.
Nhớ lại chính mình tưởng Từ Nhã Lạc gọi anh đi ra ngoài, còn có ý định đi đối diện nhìn xem, cô hơi mất tự nhiên xoay người, làm bộ như không có việc gì vừa đổi giày, vừa nói: "Em đói bụng, vẫn là ăn rồi lại đi, nếu không lại lãng phí."
Lục Thanh Chiêu bật cười, đưa hộp đồ ăn cho cô: "Vậy em cầm vào trước đi."
Ứng Tiêu Tiêu nghiêng đầu nhìn anh một cái, sau đó cầm lấy túi trên anh đi vào nhà ăn.
Lúc Lục Thanh Chiêu đổi giày xong đi vào nhà ăn, cháo và đồ ăn đều đã bày xong.
Thấy anh vào, Ứng Tiêu Tiêu nhanh chóng ngoắc ngoắc anh: "Nhanh lên lại đây ngồi, em đói lắm rồi."
"Vậy mau ăn đi." Lục Thanh Chiêu cười đi đến đối diện cô ngồi xuống.
Ứng Tiêu Tiêu thật sự rất đói, ăn liên tục không nói gì, cúi đầu im lặng ăn cháo, nhìn qua rất chậm rãi, tao nhã, nhưng rất nhanh đã ăn hết cháo trong chén.
Thấy vậy, Lục Thanh Chiêu đẩy chén của mình đến trước mặt cô: “Nếu còn không có ăn no, cũng không chê, liền ăn phần của anh đi."
Ứng Tiêu Tiêu ngẩng mặt lên nhìn anh, nửa thật nửa giỡn hỏi: "Anh xem em là heo sao?"
Lục Thanh Chiêu cau mày: "Heo đáng yêu mà, có gì không tốt đâu."
Ứng Tiêu Tiêu tức giận trừng anh một cái: "Con gái rất chú ý giữ dáng, tự anh ăn đi."
Lục Thanh Chiêu cười nói: "Yên tâm, em ăn béo lên, anh cũng không chê em."
"Phải không?" Ứng Tiêu Tiêu nheo mắt, hơi hung dữ: "Nếu mà anh ghét bỏ em, em sẽ không để yên cho anh."
Nhìn dáng vẻ hung dữ của cô, Lục Thanh Chiêu nhịn không được bật cười, nhìn cô cưng chiều.
…
Sau khi Cố Ngọc Lam biết bác Triệu tỉnh lại, phản ứng giống hệt Triệu Uyển Nhan, cả người đều hoảng loạn.
Hai người đều biết rõ chỉ cần bác Triệu tố cáo việc Triệu Uyển Nhan gây thương tích cho người khác với cảnh sát, như vậy chờ đợi Triệu Uyển Nhan chính là chế tài của pháp luật.
Nhưng, cô rất nhanh liền bình tĩnh lại, ý nghĩ đầu tiên trong đầu đó tìm kiếm sự giúp đỡ của ba mình Tiết Cao Bân.
Nhưng Lý Kình nói với cô, ba cô tính không nhúng tay lo chuyện này, ý là kêu cô đừng tìm ông ta.
"Vì cái gì?" Cố Ngọc Lam không hiểu vì sao ba cô không giúp chuyện này.
"Lão Đại nói, đây là lỗi do mẹ cô chủ gây ra, như vậy phải tự mình gánh vác." Lý Kình truyền lại ý của Tiết Cao Bân cho cô.
Cố Ngọc Lam giận dữ: "Đây là ông ta thấy chết không cứu mà! Không xem tôi là con gái!"
"Cô Lam, lão Đại xem cô là con gái ông ấy nên mới làm như vậy."
Cố Ngọc Lam cười nhạo: "Nếu ông ta thật sự xem tôi là con gái, thì nên giúp mẹ của tôi."
"Cô Lam, mẹ của cô gánh vác sai lầm này sẽ có lợi cho cô, nếu không đến lúc đó liên lụy quá nhiều, e là cô cũng không thoát tội."
"Ý của ông là muốn tôi trơ mắt nhìn mẹ tôi bị bắt sao?" Cố Ngọc Lam nhìn ông ta nói mỉa.
Vẻ mặt Lý Kình vẫn lạnh nhạt, bình tĩnh như cũ: "Việc này có lợi cho cô, cho nên cô chủ tự mình nghĩ lại đi."
Nghe xong lời nói của ông ta, Cố Ngọc Lam suy nghĩ kĩ lại, thật ra ông ta nói đúng, Đường Ngọc Sở tới bây giờ còn không buông tha cho cô và mẹ, nếu như cố ý điều tra, ngay cả cô cũng sẽ bị liên lụy.
Như vậy, không phải tiền mất tật mang sao?
Nhưng cô không cam lòng, không muốn để cho Đường Ngọc Sở được như ý.
Nếu ba không muốn giúp, vậy cô liền tự mình nghĩ cách.
…
"Rồi, tôi biết, chờ sức khỏe ba tốt lên, tôi liền về nhà."
"Không có, tôi chưa xài đồng nào cả, là người nhà họ Đường đưa tiền."
"Cái gì? Không cho ba về nhà, vậy tính cho ba tôi ở đâu?"
"Viện dưỡng lão?"
Lúc Cố Ngọc Lam đi đến cửa phòng bệnh của bác Triệu, nghe được một tiếng nói hổn hển, cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên đang nói điện thoại, vẻ mặt phẫn nộ: "Không thể nào, tôi tuyệt đối không cho ba đi vào viện dưỡng lão ở. Chuyện tiền cô không cần lo, tôi sẽ nghĩ cách."
Nói xong, Triệu Khải Dương cúp điện thoại, sau đó đi tới, lúc nhìn thấy cô, sửng sốt, sau đó đề phòng nhìn cô: "Cô là ai?"
Cố Ngọc Lam mỉm cười: "Tôi là cô cả của nhà họ Đường."
Cô cả của nhà họ Đường?
Triệu Khải Dương nhăn mặt, mắt sáng lên, ngón tay chỉ cô la lên ngạc nhiên: "Cô là con gái của Triệu Uyển Nhan?"
Nhìn ra kinh ngạc của anh ta, Cố Ngọc Lam cười tươi hơn: "Đúng vậy, tôi là con của bà ấy."
Thấy cô thừa nhận, Triệu Khải Dương không lễ phép hỏi: “Cô đến đây làm gì?"
"Tôi đến xem tình trạng của bác Triệu."
Nghe lời nói của cô, Triệu Khải Dương hừ lạnh: "Không cần cô giả mù sa mưa, ba tôi vì sao trở thành như thế này, mẹ cô không thoát được liên quan."
"Tôi là đến giải thích." Cố Ngọc Lam biểu hiện rất là áy náy, khẽ thở dài: "Bác Triệu xảy ra chuyện như vậy, trong lòng mẹ và tôi đều rất buồn. Bác Triệu đã ở nhà họ Đường mười hai mươi năm rồi, với chúng tôi đều có cảm tình, anh nói mẹ tôi sao có thể cố ý hại ông ấy đâu? Mẹ tôi chỉ là không cẩn thận, không phải cố ý."
"Không cẩn thận?" Triệu Khải Dương cười khinh: "Ba tôi suýt chết, vậy mà cô nói với tôi là không cẩn thận?"