Ước chừng khoảng 10 phút sau thì các lãnh đạo cấp cao tham gia bữa tiệc cũng lần lượt đến, thậm chí bao gồm cả tổng giám đốc của Thời Ngụy.
Ngay khi mọi người đã bắt đầu ngồi vào vị trí, phục vụ liền bắt đầu mang thức ăn và rượu lên, đợi đến sau khi trên mặt bàn đã tràn đầy đồ ăn, tổng giám đốc mới mỉm cười đứng dậy nói lời lời dạo đầu: “Xem ra mọi người đều đã đến rồi. Đã như vậy thì tôi cũng sẽ chỉ nói ngắn gọn thôi, tôi tin rằng không ít người biết những ngày qua trong nội bộ công ty đã có một số thay đổi. Thời Ngụy có cổ đông mới gia nhập, mà chính vị cổ động mới này đã mời mọi người đến tham gia bữa tiệc tối nay.”
Ngay khi tổng giám đốc nói ra những lời này, không ít người trong phòng đều sửng sờ, sắc mặt có chút kinh ngạc.
Thế nhưng có một nhóm người không có phản ứng gì nhiều, rõ ràng là đã sớm biết chuyện này.
Đường Ngọc Sở và Tống An Kỳ mặt đối mặt nhìn nhau, cả hai đều thấy sự kinh ngạc trong mắt nhau.
Thời Ngụy có cổ động mới gia nhập cũng là chuyện lớn, thế nhưng nội bộ công ty đều không nhận được bất kì một chút tin phong phanh nào, thật đúng là khiến người ta kinh ngạc!
Trong một lúc, tại nơi này có không ít người xôn xao thảo luận, ai ai cũng đều suy đoán vị cổ đông mới này là ai.
Nhìn thấy bộ djng tò mò của mọi người, tổng giám đốc cười cười: “Nếu như tất cả mọi người đã tò mò như vậy thì bây giờ chúng ta xin mời cổ đông mới vào đi!”
Tổng giám đốc vừa dứt lời, lúc này cửa của gian phòng lại bị người khác đẩy ra một lần nữa, ngay sau đó có hai người bước vào trong ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người.
Một nam một nữ, người đàn ông thì trông như một công tử quyền quý, tuấn tú lịch sự, khí chất nho nhã. Người phụ nữ thì xinh đẹp quyến rũ, trên gương mặt biểu lộ ra một chút ý lấy lòng.
Khi đã nhìn rõ hai người thì sắc mặt của Đường Ngọc Sở và Tống An Kỳ lập tức thay đổi.
Hai người này chính là Bùi Hằng Phúc và Cố Ngọc Lam!!!
“Khiến mọi người đợi lâu rồi!”
Khóe miệng Bùi Hằng Phúc cong lên cười nhẹ, anh nói với mọi người, cử chỉ vừa nhẹ nhàng vừa lịch sự.
Tổng giám đốc Thời Ngụy vội vàng tiến ra chào đón: “Bùi tổng, ngài đã đến rồi, nhanh lại đây ngồi xuống, mọi người đều đã đến rồi, chỉ còn thiếu ngài với bà Bùi thôi.”
“Ừ!”
Bùi Hằng Phúc gật đầu, dắt Cố Ngọc Lam đến ngồi ở đầu bàn.
Khi hai vợ chồng ngồi vào chỗ, bầu không khí trong bữa tiệc bắt đầu trở nên nhiệt tình hơn, trong bữa tiệc có không ít người cầm ly rượu tiến đến mời rượu và ân cần hỏi thăm Bùi Hằng Phúc, trên mặt của đám người này đều mang theo một chút sự xu nịnh.
Nhìn đến đây, An Kỳ vốn yên tĩnh hồi lâu bỗng nghiêm nghị nhìn Đường Ngọc Sở nói: “Hai tiện nhân này quả thật duỗi tay rất nhanh đó, lại có thể trực tiếp gia nhập Thời Ngụy, bọn họ căn bản chính là muốn chèn ép cô!”
Đường Ngọc Sở cau mày, im lặng không nói gì, quả thật thì đối với thủ đoạn của Bùi Hằng Phúc và Cố Ngọc Lam khiến cô có chút trở tay không kịp.
Bùi Hằng Phúc trở thành cổ đông của Thời Ngụy, điều này cũng có nghĩa là Cố Ngọc lam sẽ kí hợp đồng chính thức với Thời Ngụy, đến khi đó, Thời Ngụy sẽ hết lời ca ngợi Cố Ngọc Lam, mà thế cục của Đường Ngọc Sở cô sẽ là trực tiếp đứng sau người khác.
Nghĩ đến đây, Đường Ngọc Sở không khỏi lắc đầu, cô cười nói: “Vì đối phó tôi mà bọn họ ngược lại phải mất tiền rồi!”
“Cô vẫn còn cười được sao?”
Tống An Kỳ tức giận trợn trắng mắt liếc cô: “Hai tên tiện nhân này như ân hồn bát tán vậy, tiếp theo còn không biết bọn họ đối phó với cô như thế nào đâu, cô sao mà một chút cũng không căng thẳng vậy?”
Đường Ngọc Sở kì quái nhìn cô: “Vì sao phải căng thẳng? Cô ta đã muốn tự đưa mình tới cửa, vậy thì tôi chỉ biết bày thế trận chờ quân địch, chỉ sợ là cô ta không ra tay.”
Tống An Kỳ trong giây lát không nói nên lời, chỉ thở dài một hơi: “Ài, Dù sao thì tôi cũng không có cách nào lạc quan như cô, tiện nhân đó nhiều thủ đoạn âm thầm như thế, tôi lo lắng có một ngày không cẩn thận thì lật thuyền trong mương, cô đừng có quên là cô mới vừa xuất viện vài ngày trước.”
“Tôi hiểu, thế nhưng tôi sẽ không cho cô ta cơ hội như hế lần nữa. Ít nhất thì những chuyện giống như mấy ngày trước sẽ không có thêm lần thứ hai.
“Vậy thì tốt.” Sắc mặt của Tống An Kỳ cuối cùng cũng dễ nhìn hơn một chút, sau đó biểu lộ vẻ mặt xúi quẩy nói: “Gay go thật, nhìn thấy hai con người này thì tôi đến cơm cũng không có hứng ăn.”
“Tôi cũng vậy!”
Đường Ngọc Sở gật đầu đồng ý, chợt chớp mắt nhìn Tống An Kỳ: “Muốn đổi chỗ ăn không?”
“Muốn, chỉ là bây giờ đi thì không sao chứ?”
“Không vấn đề gì, trước khi buổi tiệc kết thúc thì chúng ta quay trở lại là được!”
Đường Ngọc Sở cười cười, nói xong liền kéo Tống An Kỳ đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi gian phòng.
Tuy nhiên ngay khi cả hai dự định rời đi thì Cố Ngọc Lam đang hưởng thụ cảm giác một đám sao vây quanh trăng sáng thì đột nhiên lại nhìn về phía Lại Tiểu Lan nháy mắt một cái ra hiệu.
Lại Tiểu Lan biết ý, đột nhiên cười nói với Đường Ngọc Sở: “Đường Ngọc Sở, mọi người đều chúc rượu Bùi tổng rồi, chỉ còn cô với Tống An Kỳ, các cô cũng tới chúc rượu đi chứ!”
Giọng nói của Lại Tiểu Lan không to không nhỏ, nhưng lại truyền đến tai mọi người vô cùng rõ ràng.
Gian phòng vốn dĩ đang ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh, hàng chục cặp mắt đều nhìn về phía Đường Ngọc Sở, trong ánh mắt đều có chút cổ quái.
Lúc trước Đường Ngọc Sở và Cố Ngọc lam cãi nhau ầm ĩ xôn xao, mọi người đang có mặt ở đây ai ai cũng đều biết.
Chỉ là dù sao cũng đã qua một khoảng thời gian, khi bữa tiệc mới bắt đầu tuy có người cảm thấy kì quái nhưng cũng không bóc trần chuyện này, dứt khoát ra vẻ như không biết gì.
Kết quả câu nói này của Lại Tiểu Lan lập tức làm lạnh đi bầu không khí nóng vốn đang có.