Đường Ngọc Sở hơi xấu hổ, vội vàng nói: “Anh Ngôn, thật ra một mình tôi cũng được mà.”
Ngôn Húc hờ hững quét nhìn cô một chút: “Tôi không yên tâm.”
Được thôi, Đường Ngọc Sở không còn lời gì có thể nói.
Hôm qua nhìn thấy anh ta ở trên tấm poster, vẻ mặt đạm mạc, mặc dù là đang cười nhưng mà lại làm cho người ta cảm thấy rất khó tới gần.
Anh ta trong buổi họp báo cũng là như thế, khi đối mặt với sự tương tác của diễn viên cùng đoàn làm phim, anh ta có lễ phép mà xa cách, không hề gần gũi với bất cứ người nào.
Nhưng mà hôm nay anh ta lại cho cô một loại cảm giác khác.
Ngoài lạnh trong nóng, cũng là một người rất tri kỷ dịu dàng.
Giống như là phát hiện ra một bí mật gì đó to lớn, Đường Ngọc Sở cúi đầu xuống, khóe môi không thể kiềm chế được mà cong lên.
Thật ra cô cũng không biết, cô là đặc biệt, Ngôn Húc mới có thể đối xử dịu dàng với cô như vậy.
...
Lục Triều Dương đi vào tòa cao ốc Ngự Cảnh Trung Đình, liếc mắt liền nhìn thấy Đường Ngọc Sở đang đứng ở cách đó không xa cùng với... một người đàn ông.
Mi tâm nhíu lại, Ngọc Sở của anh cúi đầu, mà người đàn ông kia lại nhìn cô chăm chú, trên mặt có sự dịu dàng có thể nhìn thấy rất dễ dàng.
Anh không đi qua, mà là đứng tại chỗ kêu: “Ngọc Sở."
Đường Ngọc Sở đột nhiên nghe thấy có người đang gọi cô, hơn nữa âm thanh lại rất quen thuộc, cô nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn theo tiếng gọi. Lúc nhìn đến bóng dáng quen thuộc đó, biểu cảm vui sướng nhanh chóng lan tràn trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô.
“Triều Dương."
Cô vui vẻ chạy tới.
Cô trông như là một con bướm xinh đẹp nhẹ nhàng bay đi.
Ngôn Húc nhìn cô với người đàn ông kia ôm nhau, hai tay đặt ở bên người yên lặng nắm chặt lại, trên gương mặt anh tuấn xuất hiện một tầng sương mù, trong đôi mắt phượng dân lên một tia u ám.
Lục Triều Dương ôm Đường Ngọc Sở thật chặt vào trong ngực, cảm giác được nhiệt độ của cô, hơi thở của cô, nỗi bất an bởi vì sợ hãi mất đi cô mà xuất hiện giờ phút này chậm rãi từ từ trở về chỗ cũ.
Anh ôm cô rất chặt, ôm đến nỗi cô đau đớn, nhưng mà cô cũng không vùng vẫy, chỉ là yên lặng dựa vào lồng ngực của anh, nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh.
Thật lâu sau, cô nhẹ nhàng nói: “Em xin lỗi, Triều Dương, để anh lo lắng rồi!”
Lục Triều Dương buông cô ra, nhìn cô từ trên cao xuống dưới: “Em có xảy ra vấn đề gì không?”
Đường Ngọc Sở mỉm cười, lắc đầu: “Em không sao!”
Tiếp đó, cô quay đầu lại nhìn về phía Ngôn Húc, ý cười bên môi sâu hơn mấy phần: “Triều Dương, là anh ấy đã cứu em.”
Lục Triều Dương thuận theo tầm mắt của cô mà nhìn sang, không ngờ lại bắt gặp tầm mắt của người đàn ông đó.
Hai người đàn ông cứ nhìn nhau như vậy, âm thầm đọ sức, sóng ngầm mãnh liệt.
Đường Ngọc Sở cũng không biết được sự tranh đấu giữa hai người bọn họ, ở một bên giới thiệu thân phận của Ngôn Húc: “Triều Dương, anh ta tên là Ngôn Húc, là người nổi tiếng nhất trong ngành giải trí ở thời điểm hiện tại.”
Cuộc đọ sức của những người đàn ông kết thúc với cái gật đầu khách khí của Ngôn Húc, đuôi lông mày của Lục Triều Dương nhướng lên, sau đó nắm tay Đường Ngọc Sở đi đến trước mặt của Ngôn Húc.
“Cảm ơn anh đã cứu vợ của tôi.” Lục Triều Dương khách khí nói lời cảm ơn.
Nghe được chữ "vợ", mi tâm của Ngôn Húc cau lại, ném một ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Đường Ngọc Sở.
Cô ngượng ngùng cười cười: “Ừm, anh ấy chính là chồng của tôi, Lục Triều Dương."
Vẻ mặt của Ngôn Húc thay đổi đột ngột, anh ta không phải là không biết Lục Triều Dương là chủ tịch của công ty giải trí Hoàng Đình, nhưng lại không biết hóa ra anh đã kết hôn rồi, mà vợ anh lại là... Ngọc Sở.
“Anh cảm thấy không thoải mái hả anh Vân."
Đường Ngọc Sở nhìn sắc mặt của anh ta đột nhiên thay đổi rất dữ dội, cảm thấy rất lo lắng mà nhìn anh ta.
“Tôi không sao?” Ngôn Húc miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
“Nhưng mà..." Đường Ngọc Sở cảm thấy nhìn anh ta căn bản không giống như là không có việc gì, muốn nói cái gì đó, lại bị Lục Triều Dương ngăn lại.
“Ngọc Sở, anh Vân đã không thoải mái, vậy thì chúng ta cũng không nên quấy rầy anh ta nữa, về nhà trước thôi hôm nào. Chờ sức khỏe của anh Vân tốt hơn một chút, sau đó hẵn cảm ơn anh Vân đàng hoàng.”
Lục Triều Dương nhìn Ngôn Húc lâu một lúc, sau đó khẽ gật đầu rồi liền nắm tay Đường Ngọc Sở quay người đi khỏi.
Đường Ngọc Sở không hiểu tại sao Triều Dương lại gấp gáp muốn đi như vậy, lúc cô mở miệng muốn hỏi anh, lại phát hiện ánh mắt của anh không đúng, có chút lạnh lùng.
Cô lặng lẽ ngậm miệng lại, quay đầu nhìn về phía Ngôn Húc vẫn còn đang đứng yên tại chỗ.
Là ánh mắt không tốt hả? Biểu cảm của anh ta nhìn có vẻ hơi đau buồn, giống như là... cảm giác đau lòng chỉ bộc lộ ra khi mất đi một vật gì đó mà mình trân trọng.
Ngôn Húc lẳng lặng đưa mắt nhìn cô rời đi, trong lúc đó anh ta nhìn thấy được cô quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn kia vẫn động lòng người giống như quá khứ. Nghĩ đến cô đã là vợ của người khác, ánh mắt đau thương càng khiến cho người khác đau lòng.
Cho dù đã không còn nhìn thấy bóng dáng của cô, anh ta vẫn còn nhìn về phía cô rời đi như cũ, rất lâu rất lâu mới thu hồi là ánh mắt.
Anh ta chậm rãi xoay người lại, đứng quá lâu, cho nên chân hơi tê cứng, mất thăng bằng thiếu chút nữa té ngã xuống, vẫn may là vệ sĩ đang canh chừng trong bóng tối thấy thế liền nhanh chóng đi đến đỡ anh ta.
“Điều tra Lục Triều Dương cho tôi.” Anh ta lạnh giọng phân phó.
Vệ sĩ cung kính đáp lời: “Vâng.”
Sau đó đỡ anh ta chậm rãi đi về phía thang máy.
...
Lục Triều Dương nắm tay của cô đi đến bên cạnh xe, sau đó mở cửa xe bên ghế lái phụ ra cho cô ngồi vào.
Đường Ngọc Sở cắn môi, mắt nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của anh, cúi đầu ngồi xuống.
Cạch một tiếng, cửa xe đóng lại.
Âm thanh này giống như là một nắm đấm nặng nề đánh vào trong lồng ngực của cô, rất đau.
Trong đoạn đường đi ra từ bên trong, Triều Dương không nói câu nào, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, nhìn có vẻ như tâm trạng thật sự không tốt.
Mà cô thì ngoan ngoãn đi theo phía sau của anh, không dám hé răng nói nửa lời.
Cô cho là anh tức giận bởi vì cô tùy hứng muốn tham gia tiệc rượu, nếu như không phải cô Cố chấp muốn tham gia buổi tiệc, vậy thì sẽ không thiếu chút nữa bị Tô Nhã An hãm hại, như vậy thì anh cũng sẽ không cần phải lo lắng sợ hãi suốt cả đêm.
Nói cho cùng, đều là do sự tùy hứng của cô gây ra.
Cô im lặng kéo dây an toàn thắt lại, hai tay nắm thật chặt dây an toàn, cô do dự xem mình có cần phải kiểm điểm thật sâu sắc với anh hay không.
Mà đúng lúc này, bên tai lại vang lên âm thanh trầm thấp của anh.
“Ngọc Sở!"
Cô quay đầu qua, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, môi của anh đã rơi xuống.
Một nụ hôn có chút thô lỗ, một nụ hôn mang theo ý trừng phạt.
Đường Ngọc Sở giống như là lục bình trôi trên nước, bị một cơn mưa rào dữ dội đột nhiên xuất hiện đánh cho đầu óc choáng váng, chỉ có thể ôm lấy cổ của anh, đáp lại anh một cách không lưu loát.
Không khí ở trong xe càng ngày càng mập mờ, tay của anh chậm rãi vuốt ve lưng cô, vuốt ve vòng eo mẫn cảm của cô, luồn vào từ trong vạt áo sơ mi, nhẹ nhàng vuốt bên hông cô.
Đường Ngọc Sở cảm giác những nơi được anh chạm vào giống như là có lửa, nóng bỏng đến nỗi làm cho ý thức của cô dần dần hỗn độn, khó chịu bật ra tiếng.
Trong lúc sắp mất khống chế, một âm thanh lại vang lên không đúng lúc.
“Ọt ọt... Ọt ọt.”
Hai người bọn họ đều ngẩn người, lập tức kịp phản ứng lại, là bụng của Đường Ngọc Sở đang kêu.
“Ha.” Lục Triều Dương nhịn không được mà cười khẽ một tiếng.
Mà nghe thấy tiếng anh cười, Đường Ngọc Sở xấu hổ đưa tay ra chống ở lồng ngực của anh, sau đó đẩy anh ra.
“Em đói bụng.” Cô nhỏ giọng lầu bầu.
Lục Triều Dương cưng chiều vuốt vuốt tóc của cô: “Chúng ta về nhà thôi, anh làm món ăn ngon cho em.”
Đường Ngọc Sở mỉm cười ngọt ngào, em muốn ăn tôm sốt cà chua, rau muống xào, cá kho tộ, canh cà chua trứng.”
“Được rồi, em muốn ăn cái gì thì anh đều làm cho em ăn cái đó.” Lục Triều Dương nghiêng đầu qua nhìn cô một chút, trong đôi mắt tràn đầy cưng chiều.
Có một khúc nhạc đệm như thế, lo lắng đang ngăn ở trong lòng của Đường Ngọc Sở đều tiêu tán mất.
Triều Dương của cô không có tức giận, vẫn dịu dàng như vậy.