Tiêu Tiêu cau chặt mày, sau đó hỏi: “Ngọc Sở, cậu cảm thấy anh ta sẽ dẫn ai đi đây?”
“Hả?” Đường Ngọc Sở ngẩng đầu, thấy cô không hề mang ý cười, thoáng chốc nhận thức được cô có chuyện gì, không tránh khỏi hơi buồn cười: “Tiêu Tiêu, cậu đừng nói với tớ cậu để bụng Thanh Chiêu dẫn một cô gái theo cùng nha.”
“Tớ thực sự để bụng.” Ứng Tiêu Tiêu thản nhiên trả lời.
Đường Ngọc Sở không kiềm được bật cười: “Tiêu Tiêu, các cậu chỉ là quan hệ người yêu giả, cậu không hề có địa vị để mà để bụng hay phản đối cậu ấy dẫn ai đi dự tiệc.”
“Nhưng tớ thích anh ấy.”
Lý do đầy sức thuyết phục.
Đường Ngọc Sở mỉm cười, lắc đầu: “Tiêu Tiêu, tớ biết cậu thích cậu ta, nhưng ngoại trừ tờ giấy hợp đồng ra, thực ra các cậu đều độc thân, Thanh Chiêu, cậu ấy muốn dẫn theo ai thì dẫn, không hề quá đáng, cậu hiểu không?”
Lời nói của cô khiến trong lòng Ứng Tiêu Tiêu khó chịu, vẻ mặt lạnh lùng: “Ngọc Sở, cậu có phải chị em tốt của tớ không?”
“Phải mà.” Đường Ngọc Sở gật đầu.
“Vậy sao cậu nói đỡ cho Lục Thanh Chiêu chứ?” Gần như mỗi câu của cô đều dựa trên lập trường của Lục Thanh Chiêu mà nói, điều này thực sự khiến cô không vui.
Đường Ngọc Sở nhướng mày: “Tớ không nói giúp cho cậu ta, tớ chỉ đang nói những câu rất khách quan.”
Nói thật thì, khi tình cảm của Thanh Chiêu còn chưa rõ ràng, cô thực sự không mong Tiêu Tiêu chìm đắm quá sâu, nếu không, đến lúc đó, lỡ Thanh Chiêu ở bên người khác, Tiêu Tiêu thực sự sẽ chịu không nổi.
Nếu lo lắng sẽ xảy ra chuyện như thế, vậy không bằng để cô làm một người sáng suốt minh mẫn, khõ vào đầu óc đang mù quáng vì yêu của Tiêu Tiêu đúng lúc.
Ứng Tiêu Tiêu cắn môi, bực bội nhìn cô.
Rất rõ ràng, lời cô nói cô ấy vẫn không để vào tai.
Đường Ngọc Sở thở dài, cười bất lực: “Tiêu Tiêu, cậu thích Thanh Chiêu, tớ hiểu. Nhưng đây chỉ là tình cảm đơn phương của cậu, Thanh Chiêu còn chưa tỏ dấu hiệu là nó cũng thích cậu, vì vậy, cậu phải giữ bình tĩnh, phải chấp nhận khi tất cả mọi chuyện cậu ta sẽ làm khi độc thân, dù cho cậu ta với cô gái nào có chuyện mờ ám, đó đều là tự do của cậu ta, cậu không có quyền quan tâm can thiệp.
Ứng Tiêu Tiêu không thích nghe câu này: “Cái gì mà tớ không có quyền quan tâm can thiệp chứ? Tớ không thích anh ta ở quá gần cô gái khác.”
Đúng vậy,cô là Ứng Tiêu Tiêu có cá tính, thích một người thì muốn người đó cũng thích mình, hơn nữa chỉ cho phép thích một mình cô, những cô gái khác phải cút sang bên.
“Cậu là bạn gái của cậu ta sao?” Đường Ngọc Sở chán nản hỏi một câu, nhìn ánh mắt hơi giật mình của cô ấy.
“Tớ…” Ứng Tiêu Tiêu xoay mặt đi, vô cùng không phục mà cắn môi.
Lần này cô ấy đã không thể trả lời đầy tự tin câu hỏi của cô, Đường Ngọc Sở mím môi, sau đó trịnh trọng nói với cô ấy: “Tiêu Tiêu, nếu hiện tại cậu quản chuyện riêng của Thanh Chiêu với một thân phận kkhông danh chính ngôn thuận, chỉ sẽ khiến cậu ta cảm thấy cậu đã quản quá nhiều, thậm chí sẽ cảm thấy cậu rất đáng ghét. Vì vậy, giữ một khoảng cách nhất định, cho nhau không gian riêng là tốt nhất.”
Ứng Tiêu Tiêu không lên tiếng.
Đường Ngọc Sở cười cười, tiếp tục nói: “Cậu thích cậu ta, vậy thì nên thông minh chút, làm quen với sở thích của cậu ta, khiến cậu ta cảm thấy cậu là một cô gái thật tuyệt vời, khiến cậu ta từ từ thích cậu.”
Nghe đến đây, Ứng Tiêu Tiêu thở dài, giọng điệu sầu não, nói: “Nhưng sao tớ biết anh ấy sẽ thích tớ hay không chứ?”
“Tiêu Tiêu, cậu tưởng cậu ta không nhìn ra sao?”
Ứng Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn cô, chỉ thấy cô nhướng mày, cười vô cùng thần bí.
Câu này của Ngọc Sở có phải có thể lý giải rằng thực ra Lục Thanh Chiêu nhìn ra cô thích anh ấy không?
…
“Anh nói tối nay anh phải cùng Tiêu Tiêu đến nhà họ Ứng?” Thẩm Tử Dục ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đang ngồi trên sofa với ánh mắt kỳ lạ.
Lục Thanh Chiêu xoay đầu nhìn cậu, khẽ cười: “Đúng vậy, sao thế?”
“Đây không phải là đi gặp trưởng bối sao? Anh họ của em.” Thẩm Tử Dục cười giễu.
“Hết cách.” Lục Thanh Chiêu nhún vai: “Diễn kịch phải diễn cho tới.”
“Nói thật thì, sao anh lại đồng ý cô ấy chứ?” Thẩm Tử Dục đứng lên đi qua, sau đó ngồi đối diện anh, vẻ mặt không hiểu nhìn anh.
Thực ra theo anh ta thấy, anh họ và Tiêu Tiêu, hai người hoàn toàn không hợp, một người hờ hững, một người tính tình nóng nảy, nhìn thế nào cũng không hợp, nếu thật sự đến với nhau, cuộc sống sau này e rằng sẽ vô cùng ầm ĩ.
“Mềm lòng thôi.” Lục Thanh Chiêu cho cậu một câu trả lời hời hợt.
“Mềm lòng?” Thẩm Tử Dục tặc lưỡi lắc đầu: “Anh họ, em thấy không phải mềm lòng, mà là bị sắc đẹp mê hoặc.”
Nói xong, anh ta nhướng mày, mờ ám nhìn Lục Thanh Chiêu.
“Có cậu mới vậy.” Lục Thanh Chiêu nhấc chân, đá nhẹ vào bắp chân anh ta.
Thẩm Tử Dục càng cười thích thú: “Anh họ, như anh là chột dạ đó.”
“Chột dạ cái qq!” Lục Thanh Chiêu trừng mắt nhìn anh ta: “Anh có gì phải chột dạ đâu.”
“Chột dạ vì thực ra anh thích người ta đó.”
Nghe vậy, Lục Thanh Chiêu không kiềm được bật cười: “Thẩm Tử Dục, cậu thiểu năng hả? Cậu thấy anh thích cô ma nữ đó chỗ nào?”
Thẩm Tử Dục dựa ra sau sofa, nheo mắt, ánh mắt nghiền ngẫm mỗi một biểu cảm trên khuôn mặt khôi ngô của anh: “Anh họ, thích thì dũng cảm thừa nhận, đừng xấu hổ.”
“Anh thừa nhận cái gì chứ.”
Lục Thanh Chiêu bị anh ta nhìn tới phát phiền, anh cầm cuốn tạp chí trên bàn ném vào người Thẩm Tử Dục, bực bội nói: “Thẩm Tử Dục, dẹp cái biểu cảm với ánh mắt buồn nôn đó đi, cảm giác anh như là tội phạm tình nghi vậy.”
Đặt tạp chí lại lên bàn, Thẩm Tử Dục điều chỉnh sắc mặt, nghiêm túc trịnh trọng hỏi: “Anh thật sự không thích Tiêu Tiêu người ta sao?”
“Không.” Lục Thanh Chiêu trả lời vô cùng chắc nịch, vô cùng dứt khoát.
“Vậy thì thôi.” Thẩm Tử Dục rũ vai, bĩu môi: “Là do em nghĩ linh tinh rồi.”
“Từ đầu em đã nghĩ linh tinh.” Lục Thanh Chiêu bực bội liếc anh ta một cái.
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết sao anh có thể thích cái cô Ứng Tiêu Tiêu kia được chứ, kiểu anh thích là kiểu cô gái hiền hòa an tĩnh, khí chất văn nhã.
Anh thừa nhận Ứng Tiêu Tiêu rất xinh đẹp, nhưng nét đẹp quá sắc sảo, anh thích nét đẹp hài hòa lắng đọng như kiểu của chị dâu.
Có điều…
Anh nhớ đến bộ dạng đêm qua uống say rồi ngủ mất của Ứng Tiêu Tiêu, bình thường khoa chân múa tay, lúc đó lại hoàn toàn yên lặng, khuôn mặt xinh đẹp tinh tế vô cùng an tĩnh.
Anh thừa nhận, cô như thế khiến anh không thể rời mắt.
“Nếu anh không thích cô ấy, đóng giả làm bạn trai cô ấy cũng không phải kế sách lâu dài, em nghi em nên giới thiệu bạn trai cho cô ấy. Anh thấy sao?”
Thẩm Tử Dục muốn tham khảo ý kiến của Lục Thanh Chiêu, lại phát hiện không biết anh đang nghĩ gì mà vô cùng nhập tâm, khóe miệng nhếch lên cũng thôi đi, vậy mà cả ánh mắt cũng rất dịu dàng.
Thẩm Tử Dục nhướng mày, nghiền ngẫm nhìn anh, sau đó, khóe miệng dần dần nhếch lên một nụ cười thần bí.
Xem ra chuyện không hề đơn giản như thế.