Mẹ Tống vỗ tay anh ta, cười nhạt: “Con có thể trở về gặp chú và dì thì dì thật sự rất vui vẻ.”
Ba Tống ở bên cạnh cũng nói theo: “Đúng vậy, nhiều năm như vậy, chú vẫn luôn chờ con về thăm chúng ta.”
“Chú, dì, sau này con sẽ thường xuyên tới thăm mọi người.”
Lạc Cửu Tiêu nói lời này thì cố ý nhìn Tống An Kỳ không lên tiếng, sau đó nhướng mày không rõ nguyên nhân.
Mẹ Tống giữ Lạc Cửu Tiêu ở lại ăn cơm chiều mới đi, toàn bộ thời gian ở nhà họ Tống thì anh ta và Tống An Kỳ gần như không hề giao tiếp với nhau, chỉ có anh ta hỏi, cô đơn giản trả lời.
Nói không rõ được sự lạ lẫm và xa cách.
Dưới yêu cầu của mẹ nên Tống An Kỳ tiễn Lạc Cửu Tiêu xuống lầu.
“Anh Cửu Tiêu, anh đi đường cẩn thận.” Giọng Tống An Kỳ nhàn nhạt nói xong những lời này thì xoay người muốn đi.
“An Kỳ.” Lạc Cửu Tiêu gọi cô lại.
Tống An Kỳ quay đầu, khó hiểu nhìn anh ta.
Lạc Cửu Tiêu im lặng một lát, sau đó nói: “Thẩm Tử Dục không thích hợp với em.”
Tống An Kỳ nghe vậy thì nhíu mày lại, khóe môi mím chặt, không nói một câu.
Cô nghe anh ta tiếp tục nói: “Gia đình nhà họ Thẩm như vậy sẽ không đồng ý cho em và Thẩm Tử Dục ở bên nhau, hai người bên nhau thì sẽ không nhận được lời chúc phúc.”
Tống An Kỳ càng nhíu mày chặt lại, có chút không vui: “Anh Cửu Tiêu, anh rất hiểu biết nhà họ Thẩm hay là hiểu Thẩm Tử Dục vậy?”
Đối mặt với sự chất vấn của cô thì Lạc Cửu Tiêu nhẹ nhàng cười một cái: “Anh hiểu em.”
“À!” Tống An Kỳ cười nhạo: “Anh hiểu em? Anh hiểu con người em của mấy năm trước kìa, anh Cửu Tiêu, con người sẽ thay đổi, em không còn là Tống An Kỳ ngu ngốc của trước kia nữa.”
Lạc Cửu Tiêu nghe vậy thì đáy mắt nhanh chóng hiện lên sự đau đớn, nhưng vẫn kiên trì khuyên nhủ: “An Kỳ, nếu em coi anh là anh trai em thì em nghe lời của anh, em rời xa Thẩm Tử Dục thì mới không tổn thương.”
“Tổn thương?” Tống An Kỳ cong môi, vẻ mặt mỉa mai: “Anh Cửu Tiêu, Thẩm Tử Dục không giống như anh, ít nhất anh ấy là một người đàn ông dám chịu trách nhiệm cho tình cảm của mình.”
Ý là trách móc năm đó anh ta không có trách nhiệm, cô vẫn đang trách anh ta.
Lạc Cửu Tiêu im lặng nhìn cô tức giận, trên mặt hiện lên sự bất đắc dĩ, anh ta cười khổ: “An Kỳ, chuyện năm đó là anh không đúng, anh xin lỗi em, xin lỗi em!”
Tống An Kỳ muốn nghe ba chữ “Xin lỗi em” sao?
Không phải, cô chỉ muốn biết vì sao năm đó anh ta đột nhiên chia tay với cô.
Anh ta nói mình có nỗi khổ nhưng không thể nói với cô.
Vậy hiện tại cô nghe ba chữ “Xin lỗi em” thì không khỏi có chút buồn cười.
Tống An Kỳ hít một hơi thật sâu, cười nhạt: “Anh Cửu Tiêu, em biết rõ tình cảm của mình, anh cũng không có tư cách quan tâm tình cảm của em, cho nên mỗi người tự lo cho mình đi.”
Cô nhìn anh ta một cái, sau đó xoay người không chút lưu luyến đi vào nhà.
Lạc Cửu Tiêu nhìn cô càng lúc càng xa thì trong mắt tràn đầy phức tạp.
“An Kỳ, anh thật sự không hy vọng em chịu tổn thương.” Anh ta thấp giọng lẩm bẩm nói.
...
Quá trình tổ chức buổi họp báo khai máy bộ phim mới thật sự rất thuận lợi, nếu không có Cố Ngọc Lam đột nhiên xuất hiện thì càng thuận lợi.
Vốn dĩ đạo diễn Phùng Phong chỉ đồng ý cho cô ta một cơ hội lộ diện trong bộ phim, cũng giống như diễn viên quần chúng, có lẽ xuất hiện chớp nhoáng qua màn hình.
Cho nên cô ta chỉ là râu ria, không cần phải tham gia buổi họp báo.
Huống chi Đường Ngọc Sở cũng không mời cô ta.
Nhưng cô ta vẫn tới, da mặt dày tới đây.
Cố Ngọc Lam cũng tham diễn quay phim, sao truyền thông có thể bỏ qua tin tức này chứ?
Cho nên Đường Ngọc Sở nhìn Cố Ngọc Lam công khai đứng trên sân khấu thì trong lòng cảm thấy tràn đầy bất lực.
Lúc này có lẽ trên mạng đã đầy tin đồ cười nhạo Thời Thụy, chắc chắn sẽ cảm thấy Thời Thụy điên rồi mới cho Cố Ngọc Lam tham gia vào bộ phim, phá hủy cuộc hợp tác với tập đoàn giải trí Hoàng Đình.
“Chị Ngọc Sở, tôi nhìn trên mạng phát sóng trực tiếp, bình luận vẫn còn nhẹ nhàng, đều nói chờ mong bộ phim được chiếu.”
Lúc này Từ Sinh cầm điện thoại đi đến bên cạnh Đường Ngọc Sở, đưa hình ảnh phát sóng trực tiếp trên điện thoại cho cô xem.
Đường Ngọc Sở nhìn xem, giống như Từ Sinh nói, bình luận rất ổn, không hề có mấy lời cười nhạo mỉa mai như cô nghĩ, làm cho cô yên tâm hơn.
Tầm mắt cô nhìn lên sân khấu, lướt qua Cố Ngọc Lam mặt dày, sau đó dừng lại trên người nữ chính Thân Ngải Hân.
Hôm nay Thân Ngải Hân mặc váy liền áo màu trắng đơn giản, khuôn mặt tinh xảo cũng chỉ trang điểm nhẹ nhàng, cả người nhìn có vẻ giống như cô em gái hàng xóm, cho dù là hình tượng hay khí chất của nữ chính trong bộ phim thì cô ta cũng vô cùng phù hợp.
Khóe môi Đường Ngọc Sở không khỏi cong lên, trong mắt càng khen ngợi, quả nhiên cuối cùng quyết định chọn Thân Ngải Hân là không sai.
Từ Sinh quay đầu nhìn cô, cậu ta thấy cô nhìn lên sân khấu, vì thế nhìn theo tầm mắt của cô.
“Chị Ngọc Sở, vì sao Tần Ý Tiêm lại từ chối bộ phim này?” Lúc Từ Sinh nhìn Thân Ngải Hân thì nhíu mày lại, có chút khó hiểu hỏi.
Anh ta là fan của Tần Ý Tiêm, còn tưởng rằng có thể mượn cơ hội này tiếp xúc gần với thần tượng, nhưng không ngờ sẽ xuất hiện tình huống như vậy, làm cho hy vọng của anh ta tan biến.
Vì sao Tần Ý Tiêm lại rút lui?
Cô cũng rất muốn biết.
Lúc cô đàm phán với bên Tần Ý Tiêm về bộ phim này thì bên Tần Ý Tiêm cũng đồng ý, gần như không hề suy nghĩ. Ai cũng biết chỉ cần Hoàng Đình đầu tư một bộ phim thì nhất định là tác phẩm lớn.
Cho nên không có diễn viên nào sẽ từ chối một tác phẩm lớn như vậy.
Nhưng vì sao trước khi bắt đầu quay phim thì Tần Ý Tiêm đột nhiên nói không quay nữa, sợ là nguyên nhân cũng thoát khỏi liên quan với người nào đó.
Đường Ngọc Sở liếc mắt nhìn Cố Ngọc Lam vẫn luôn yên lặng đứng ở góc sân khấu, khóe môi cô cong lên trào phúng, đúng là Cố Ngọc Lam muốn quay lại nên dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Nữ chính của bộ phim này là một cái bánh nướng lớn, cô ta không sợ mình ăn đến nghẹn chết sao.
Nếu không phải đạo diễn Phùng Phong còn có lý trí thì cô thật sự sợ Cố Ngọc Lam sẽ ăn hết bánh nướng lớn này, đến lúc đó không chỉ Cố Ngọc Lam nghẹn chết mà cô ta liên lụy đến cả Thời Thụy và Hoàng Đình nữa.
Đường Ngọc Sở nghĩ vậy thì chỉ cảm thấy may mắn, vô cùng may mắn.
Buổi họp báo khai máy kết thúc tốt đẹp, truyền thông đang tiến hành phỏng vấn theo nhóm, sau đó lần lượt rời đi, mà các diễn viên cũng về phòng nghỉ của từng người.
Sảnh lớn vốn náo nhiệt lập tức vắng lặng.
Đường Ngọc Sở giao cho mấy người Từ Sinh giải quyết chuyện tiếp theo, sau đó cô rời đi khỏi sảnh lớn tìm Thân Ngải Hân.