Hàng ngày cũng chỉ cần đi đi lại lại trên cái đài quan sát nhỏ xíu, thỉnh thoảng nhìn ngắm xung quanh, quan sát tình hình. Lâm Hàn ngược lại thích ý rồi, hắn có năng lực của Byakugan, không những tầm nhìn xa đến kinh khủng, hơn nữa còn có thể bao quát đầy đủ 360 độ thể thao... ý nhầm, tức là đủ các phương hướng, nhờ có năng lực này, Lâm Hàn có thể nắm giữ tất cả tình huống bất thường một cách nhanh nhất. Nhờ có hắn, đội tàu này chẳng mấy khó khăn đã tiêu diệt được hai con thủy quái và một tàu hải tặc cỡ lớn mà chẳng tốn chút công sức nào.
Thậm chí, tàu hải tặc kia mới chỉ nhăm nhe lại gần, còn chưa ai nhận thấy, Lâm Hàn đã thông báo một câu, khiến lực lượng trên tàu chuẩn bị cực kỳ kỹ lưỡng, chủ động công địch. Chỉ trong đúng mười giây đã dùng hỏa lực hùng mạnh bắn tàu hải tặc kia tan tành xác pháo!
Vì vậy, mấy ngày nay, Lâm Hàn vô tình lại trở thành người nổi bật nhất trên con thuyền nhỏ dẫn đường này, các thủy thủ trên thuyền ai cũng biết, hoa tiêu Đoàn Tiến Hàn mới chỉ mới học nghề, nhưng năng lực vượt qua hoa tiêu của bốn tàu lớn đằng sau khá xa!
Ban đầu, Lâm Hàn chỉ làm hoa tiêu khi trời còn sáng, đến tối, Lộ Bách Linh sẽ lên đổi ca cho hắn, nàng làm hoa tiêu, còn hắn có thể xuống nghỉ ngơi ăn uống! Nhưng biểu hiện của Lâm Hàn thật sự rất xuất sắc, Lộ Bách Linh giảo hoạt lập tức dùng thế làm nũng muốn hắn làm luôn cả buổi tối. Lâm Hàn cũng chỉ cười cười đáp ứng, ngược lại chuyện này cũng không ảnh hưởng gì tới hắn, mấy việc nhỏ cỏn con mà thôi.
Thấy Lâm Hàn chẳng chút chần chừ đồng ý, Lộ Bách Linh lúc đó như con chim sẻ tung tăng hò reo, cười hì hì chạy đi mất. Lâm Hàn lắc đầu, cô nương này đúng là cũng đủ xấu bụng, vứt mình ở đây làm việc, còn nàng có thời gian chơi đùa, hoặc tu luyện. Nhưng Lâm Hàn dù thế nào cũng không cảm thấy ghét nổi, bởi đây là hắn tự nguyện. Nếu lúc đó hắn từ chối, cô nàng này chắc chắn sẽ không dây dưa thêm, qua lời của đám thủy thủ, Lâm Hàn đã biết Lộ Bách Linh là một cô nương thân cận, nhưng cũng là người có lòng tự trọng cực mạnh. Nàng cư xử với Lâm Hàn như vậy, có nghĩa là nàng đã coi hắn là bạn, giống như những thủy thủ khác trên thuyền, không cần khách sáo làm gì.
Mặc dù nàng có hơi xấu bụng một ít, nhưng nhìn chung thì vẫn là một tiểu cô nương thiện lương a!
Bởi tối nào, nàng cũng mang cho Lâm Hàn rất nhiều đồ ăn ngon, nàng cũng biết, tên Đoàn Tiến Hàn này thuần túy là một cái thùng cơm, ăn không biết mệt, lượng cơm thậm chí gấp mười lần thủy thủ khác, khiến nàng rất là kinh dị. Không hiểu tên này có lắp đặt không gian trữ đồ ăn trong bụng không nữa.
Lúc nghe được Lộ Bách Linh hỏi câu này, Lâm Hàn cũng chỉ đành dở khóc dở cười lắc đầu. Ăn nhiều đâu có sao, ngược lại trên thuyền này cũng bao ăn bao uống, nhiều người để bày tỏ tu vi cao cường thậm chí không thèm ăn, ta đây ăn giúp bọn họ cũng tốt chứ sao?
Ngày tháng cứ như vậy nhàn nhã trôi qua, Lâm Hàn nhàn rỗi không có việc gì làm, ngày nào cũng hừ hừ một ca khúc nào đó trong miệng, hơn nữa còn lôi giấy lôi mực ra viết viết vẽ vẽ cái gì đó. Ngược lại trước đây tên thư sinh nguyên bản cũng có học qua mấy thứ này, tuy không phải hành gia nhưng cũng có chút tạo nghệ, không đến nỗi xấu xí khiến người khác nhìn không nổi.
Thỉnh thoảng lại lé mắt nhìn trò hề của đám công tử bên dưới, hầu như ngày nào cũng có chuyện mâu thuẫn sinh ra, thuyền này sang thuyền khác gây lộn, khiến thay đổi trọng lượng bất thường, trận pháp bị chệch choạc. Lần nào cũng là Lâm Hàn phát hiện ra đầu tiên rồi điều hành chỉnh lại. Cách chỉnh lại thì hắn không biết, chỉ cần ra lệnh là sẽ có người thao tác trận pháp để tàu nổi lên thêm hoặc chìm xuống, hắn chỉ cần xác nhận trận pháp khớp hoàn toàn là được.
Đương nhiên, cũng chẳng có ai ngăn cản đám công tử này gây sự với nhau, mà mặc kệ cho bọn chúng muốn làm gì thì làm, vì vậy ngày nào cũng có vài chục tên bị người khác ném xuống biển, mâu thuẫn ẩu đả lúc nào cũng xảy ra. Đến tối, cả một đám lại mang mặt mày bầm tím ngồi quây quần ngâm thơ tác đối, luyện tập phong thái để gây ấn tượng với Tuyết tiên tử, nhìn như một đám cẩu hùng chẳng ra ngô ra khoai. Lâm Hàn cũng vì thế mà thở phào xoa đi mồ hôi, còn may mình không có trộn lẫn vào đám người kia, nếu không chẳng phải phiền chết rồi sao? Ngược lại như bây giờ mới tốt!
Hơn nữa, ngồi trên cao nhìn xuống, Lâm Hàn cũng có thể nắm giữ toàn bộ tình hình của đội tàu hiện tại. Ít nhất, hắn biết được những người trên tàu này chẳng có ai có tu vi đáng chú ý. Thậm chí Lộ Bách Linh còn được tính là cao thủ rồi. Chỉ có duy nhất một lão già đẳng cấp khoảng Võ Đế cấp bảy, đang cưỡi con bạch hạc bay cao trên bầu trời, nhàn nhã vân du nhìn xuống, hắn chính là người chịu trách nhiệm tối cao của đội tàu này, giám sát và đảm bảo an toàn cho đội tàu, nhưng cũng chỉ ra mặt vào trường hợp khẩn cấp mà thôi.
Còn đám đi dự tuyển? Thuần túy là một đám ô hợp không hơn không kém. Không những tu vi chẳng đâu vào đâu, hơn nữa trên người cũng mang đầy khí tức kiêu ngạo mắt để trên giời của đám công tử bột. Nghĩ lại cũng đúng, những thanh niên tài tuấn đích thực có lẽ đều đã đến Võ Đạo Môn theo con đường khác, hoặc là thậm chí còn không thèm đi dự thi.
Dù gì thì các thế lực lớn cũng không phải ngồi không, làm gì mà cho phép “gà nhà” đi ở rể nhà người khác, hơn nữa còn là lấy một nữ tử thất tiết một cách không rõ ràng, sinh ra con hoang mà còn không biết xấu hổ tuyển chồng. Đó là về mặt mũi, còn về lợi ích, Tuyết Thiên Lăng có tu vi rất cao, nhưng chuyện nàng gặp phải bình cảnh, không có cách nào tiến bộ thêm cũng chẳng là bí mật gì trong thế giới cường giả, giá trị của nàng cũng theo đó mà hạ thấp mười vạn tám ngàn dặm. Nếu không chịu ở rể, muốn cưới nàng về sẽ phải chi ra sính lễ khổng lồ, của hồi môn kia cũng không có luôn, điều này khiến các thế lực còn phải đắn đo chán chê, trừ phi là những kẻ thực sự quá say mê Tuyết Thiên Lăng, nếu không, chẳng ai ngu dốt mà đánh đổi quá nhiều vào đó! Trừ phi là có tính toán khác!
Ngày hôm nay, Lâm Hàn vẫn đang nhàn nhã hừ hừ ca khúc quen thuộc, tay vừa chấm từng chút mực nước, vừa từ tốn hoàn thiện bức tranh của mình. Ngược lại thuyền này được gia cố bằng trận pháp, có thể tự thăng bằng, gần như không hề chịu bất cứ ảnh hưởng nào của sóng biển, vì vậy Lâm Hàn mới có thể nhàn nhã vẽ tranh như vậy.
Trên tranh là một cảnh tượng rừng rậm hoang vu, bên một sơn động, thiếu niên không nhìn rõ mặt đang cười hạnh phúc ôm chú cáo trắng nhỏ, tay còn lại chăm chú nướng thịt, bắc nồi luộc rau, ánh mắt lờ mờ nhìn vào bên trong sơn động, thần thái có lẽ rất là ôn nhu, nhưng vì chưa vẽ xong, nên cũng không biểu lộ hết ra được cái thần đó.
Đột nhiên, hắn dỏng tai lên nghe động tĩnh sau lưng, cũng không cần quay đầu lại đã biết là ai, chắc chắn là Lộ Bách Linh rồi.
- Hứ! Bắt quả tang Đoàn đại ca lại đang tự kỷ vẽ tranh sáng tác nhạc một mình! Mau đưa cho muội xem...
Lâm Hàn cười cười nhẹ nhàng, bất động thanh sắc thu bức tranh lại, khiến Lộ Bách Linh rất là bất mãn chu mỏ. Nàng buồn bực ngồi xuống bên cạnh Lâm Hàn, chiếc cập lồng to tổ chảng đáp phịch một cái xuống nền gỗ.
- Không cho xem thì thôi! Chán chết! Huynh cũng quá không thú vị đi, tối nay muội ở lại đây với huynh, nếu huynh cứ tẻ ngắt như vậy, muội chẳng phải sẽ chán tới chết sao? Oa oa... không chịu đâu!
Nhìn cô nương này đột nhiên nằm vật ra sàn, tay chân giãy dụa, miệng la hét, Lâm Hàn dở khóc dở cười, trả nàng một cái bĩu môi dài thượt:
- Sao vậy? Bình thường ta vẫn tẻ nhạt như vậy! Muội cũng vì thế mà bỏ ta một mình đi chơi với bọn người Phạm đại ca, bây giờ tự động vác cái mông nhỏ lên đây ngồi, còn che ta tẻ ngắt! Muội đây là cố ý chọc tức ta phải không?
Nói đến đoạn cuối, Lâm Hàn còn trừng mắt hung hãn nhìn tiểu cô nương, nhưng chẳng khiến nàng sợ hãi chút nào, ngược lại còn cười khanh khách:
- Đó! Như vậy không phải có thú hơn sao? Nhưng mà huynh a, vẫn là tẻ ngắt! Nhưng như vậy mới tốt, hôm nay muội bị phiền chết rồi, trốn lên đây ngồi với tên tẻ ngắt nhà huynh ngược lại thanh tịnh, lòng đỡ buồn bực.
- Phiền? Lộ đại tiểu thư mà còn sợ phiền sao? Muội không đi gây phiền cho người khác là họ phải thắp nhang cúng bái tổ tiên ba đời rồi!
Lâm Hàn rất là nghiêm nghị nói.
- Muội có phiền toái như vậy sao?
Lộ Bách Linh bất mãn nói:
- Sao chẳng thấy ai kêu muội phiền bao giờ? Huynh đừng có hắt nước bẩn lên người muội nha! Muội sẽ mách bọn Phạm đại ca...
Lâm Hàn nhìn nàng hờn dỗi ngồi đó, miệng bĩu dài, đôi má hây hây, ngực phập phồng như cực kỳ tức giận, bộ dạng đáng yêu khiến hắn không nhịn nổi đưa tay xoa xoa đầu nàng:
- Bọn họ không nói là vì thương muội thôi! Nếu là người khác, có lẽ đã bị họ đánh cho bầm dập đến cha mẹ cũng không nhận ra rồi!
- Đừng có xoa đầu muội! Đáng ghét! Nói mãi bọn đàn ông thúi kia mới sửa được tật này, sao giờ lại đến huynh nữa?
Lộ Bách Linh bất mãn la ầm lên, sau đó đột nhiên híp mắt lại, rất nguy hiểm nhìn Lâm Hàn:
- Ngược lại! Đoàn đại ca, huynh nói bọn người Phạm đại ca không nói vì thương muội, nhưng huynh lại nói thẳng, có phải là rất ghét muội phải không?
Lâm Hàn đổ mồ hôi hột, liên tục xua tay, cực kỳ kiên quyết nói:
- Không phải không phải! Lộ đại tiểu thư xinh đẹp rực rỡ, anh tư ngời ngời, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, kẻ nào mà thấy ghét Lộ đại tiểu thư, vậy chính là phản đồ của nam nhân, một là hắn là nữ giả trang, hai là tên nửa nam nửa nữ! Khà khà...
Nghe Lâm Hàn liên tục tán dương, mông ngựa vỗ bồm bộp, Lộ Bách Linh mới chuyển giận thành vui, đắc ý nói:
- Đó là đương nhiên! Nhưng huynh cũng bỏ luôn cái từ Lộ đại tiểu thư kia đi! Nói bao lần rồi, phải gọi là BÁCH - LINH!
- Được được! Bách Linh, ta gọi không được sao? Muội cũng đừng gọi Đoàn này Đoàn nọ nữa. Ta ghét cái họ Đoàn này, muội sau này gọi là Hàn ca, hoặc A Hàn được rồi.
- Gọi Tiểu Hàn Hàn được không?
Lâm Hàn tối sầm mặt mũi! Tiểu Hàn Hàn? Phục ngươi nói ra được! Đây không phải là cách gọi cờ hó sao?
Thấy sắc mặt bất thiện của Lâm Hàn, Lộ Bách Linh nhanh chóng cười hì hì nói:
- Đùa huynh thôi, vậy từ nay muội gọi là Hàn ca nha! Được chưa nè?
Lâm Hàn thế mới chuyển buồn thành vui, đắc ý gật đầu.
- Nhưng mà... hôm nay muội nói muốn lên đây với ta là có ý gì?
Lúc này, đồ ăn cũng đã bày hết ra, Lâm Hàn hơi ngạc nhiên thấy rõ ràng có hai bộ đồ ăn cơm. Thức ăn ngược lại không hơn mọi khi bao nhiêu, à không, có lẽ nhiều hơn chút xíu nên không nhận rõ. Rõ ràng là cô nàng này định dùng cơm trên này luôn. Vậy nên hắn mới ngạc nhiên hỏi.
- Cũng chẳng có gì! Chỉ là hôm nay là ngày tế bái Hải Mẫu! Bọn người dưới kia hôm nay đột nhiên dở chứng, lại đi công khai ước nguyện với Hải Mẫu muốn... muốn! Ách... không thèm nói nữa, huynh chỉ cần tưởng tượng một đám cả chục tên đàn ông thô kệch quỳ xuống, mắt long lanh chờ mong như con trai đợi mẹ là đã đủ phát sợ rồi! Hừ hừ... Đến giờ muội vẫn còn cảm thấy sống lưng lạnh lẽo! Tưởng tượng một đám các chú các bác muốn cái kia... Ách, đau đầu nha!
Lâm Hàn lé mắt nhìn tình hình bên dưới, thoáng chốc đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Chẳng phải là bày tỏ sao? Có cần tạo trận thế lớn vậy không? Giờ thì tốt, dọa sợ người ta rồi, các huynh đệ, ta thông cảm với các ngươi a!
- Chuyện này... chắc hẳn trước đây cũng xảy ra nhiều rồi nhỉ?
Lâm Hàn cười nhạo nói.
- Cười? Huynh còn cười? Còn không mau nghĩ cách cho muội đi nhanh lên! Đám người kia trước đây chưa từng làm vậy, nhưng tháng trước muội sinh nhật tròn mười tám, nên bọn họ mới bắt đầu làm loạn! Trời ơi, sau này ba trăm sáu lăm ngày một năm, có đến hàng chục cái lễ lớn lễ nhỏ, tết tây tết ta đều cần đối mặt với cảnh tượng này, trời ơi, bảo sau này tôi sống làm sao a?
Nhìn Lộ Bách Linh đau khổ nằm vật ra sàn, chân tay giãy dụa như ăn vạ ông trời, Lâm Hàn chỉ đành bất đắc dĩ cắm đầu ăn cơm. Loại chuyện này, tốt nhất là không nên dính vào. Đứng giữa không khéo là rất dễ đắc tội một trong hai bên hoặc cả hai a! Như thế sau này ta cũng không dễ sống nữa rồi!