Đương nhiên, tình thế như vậy cũng chẳng nói lên điều gì. Thường thường những kẻ im lặng ít biểu hiện cơ bắp mới là những con rắn độc nguy hiểm nhất. Cuộc chiến vì ngai vàng trước sau vẫn không phải chỉ có Thái và Phi!
Đương nhiên, vẫn có những cỗ thế lực không nhỏ đang tồn tại, nhưng lại đứng ở trung lập, không nghiêng về phía ai, cũng không ai nguyện ý đối địch! Một trong số đó chính là cung chủ Phụng Nguyệt cung – nhị công chúa Long Hạo Nguyệt.
Phụng Nguyệt cung không chỉ đơn giản là một cung điện trong hoàng đô được sắc phong, mà còn là một môn phái cực kỳ có uy vọng trong dân gian, do chính tay Long Hạo Nguyệt sáng lập từ năm nàng mới mười lăm tuổi! Hiện tại đã qua mười lăm năm, đệ tử của Phụng Nguyệt cung đã lên đến gần ba vạn người, đó là chưa kể đến số lượng quân đội và lính đánh thuê khổng lồ mà nàng nắm giữ.
Nói không ngoa, Phụng Nguyệt cung chính là một trong những bá chủ vùng Tây Bắc, có sức ảnh hưởng cực lớn tới công hội dong binh.
Khi nghe Tuyết Thiên Lăng trình bày đại khái về thực lực của Long Hạo Nguyệt, Lâm Hàn dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng cũng không nhịn được hít một hơi khí lạnh! Hắn xưa nay vẫn luôn coi trọng Long Hạo Nguyệt này, nhưng giờ hắn mới biết, năng lực của nàng khủng bố đến mức nào!
Thành lập, phát triển, duy trì cả một thế lực lớn đến mức ấy trong mười lăm năm, hơn nữa xu thế phát triển còn chưa từng ngừng lại. Đổi lại là mình, hắn làm không nổi!
Nhưng trên thực tế, sở dĩ Long Hạo Nguyệt thuận lợi như vậy, đơn giản vì nàng là thân con gái, không có quyền thừa kế ngai vàng, nên ban đầu mới không có ai chú ý đến nàng, tạo thời cơ để nàng phát triển. Chứ nếu nàng là một hoàng tử, với tài năng như vậy, chưa chắc nàng đã không có cơ hội sánh ngang với hai vị “đại biểu” kia.
Mà dù cho không có quyền thừa kế, những phe phái khác vẫn cực kỳ kiêng kỵ Long Hạo Nguyệt, rất sợ nàng đột ngột nghiêng về một phe nào đó. Nhưng diệt trừ nàng thì không dám, đơn giản vì Long Hạo Nguyệt hiện tại đã quá mạnh, không một ai đủ sức tiêu diệt thế lực của nàng mà không thương cân động cốt.
Vì vậy mới đưa đến tình trạng ném chuột sợ vỡ bình, khiến Long Hạo Nguyệt lại càng như cá gặp nước, thế lực phát triển càng thêm mạnh mẽ.
…
Hắn đã bàn giao lại nhiệm vụ cho ba đứa trẻ, để chúng thời khắc chú ý biến đổi ngoài Dạ quốc! Chỉ cần có tin tức kẻ địch xâm lấn truyền đến, ngay lập tức phải đi thám thính rõ ràng tình hình kẻ địch. Hiện tại hệ thống tình báo cũ của Triệu Thiên Hồng cũng đã được điều động phối hợp với ba đứa trẻ, hệ thống này hơi điêu linh một chút, nhưng có còn hơn không, nắm giữ những biến đổi lớn từ những lãnh địa xung quanh là đủ rồi. Mặc dù ban đầu có chút bỡ ngỡ không quen, nhưng thêm một thời gian nữa thì sẽ tốt đẹp.
Dù sao, Lâm Hàn cũng đã truyền thụ rất kỹ cho bọn chúng về kỹ năng do thám và ám sát, bởi đó chính là những điều hiển nhiên mà Ninja phải làm! Lâm Hàn tin tưởng học trò của mình chắc chắn sẽ làm được.
Còn về việc an toàn của Dạ quốc, Lâm Hàn tuyệt đối không lo lắng. Có Tuyết Thiên Lăng trấn giữ nơi đó, trừ phi là mấy đại tộc nơi kinh đô phát điên phát rồ cầu lão tổ của họ lao tới mới có thể dọa nạt được chút. Còn ở vùng Tây Nam này, còn phải sợ ai sao? Ngay cả Trịnh thị cũng không làm gì được!
Tuyết Thiên Lăng… nàng hiện tại đã là Võ Thần hàng thật giá thật, Thần Giai Phản Hư cảnh! Tam Hoa đều đã tụ đỉnh, bắt đầu rèn luyện ngũ khí triều nguyên, ngay cả Lâm Chấn Sơn cũng lắc đầu than không bằng, trên thế gian này còn có mấy ai có thể làm gì nàng?
…
Tây Bắc Thần Tướng, nó là tuyến đường bắt buộc nếu muốn tiến vào công hội Dong Binh! Hai năm trước hắn đã từng đi qua nơi này, nhưng cũng không biết rằng đây chính là địa bàn của Long Hạo Nguyệt!
Hiện tại biết cũng không có muộn! Hắn không mấy khó khăn để hỏi dò ra được vị trí của Phụng Nguyệt cung, đơn giản là vì môn phái này có địa vị và danh tiếng quá lớn!
Lúc Lâm Hàn hỏi đường, bác gái kia còn dùng ánh mắt mập mờ hỏi hắn có phải là tới xin gia nhập không, khiến hắn có chút chẳng hiểu đâu vào đâu.
Hóa ra, mấy năm nay, thanh niên tài tuấn tới xin gia nhập thế lực Phụng Nguyệt cung ngày càng nhiều, đơn giản là vì nơi này sở hữu số lượng mỹ nhân nhiều khủng khiếp! Mỗi người không những có dung mạo xuất trần, mà khí chất cũng đều mang một luồng quý khí phiên thiên, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy ngưỡng mộ không thể tự kiềm chế.
Còn chưa kể cung chủ Phụng Nguyệt cung cũng là một đại mỹ nhân, hơn nữa còn là mỹ nhân trong mỹ nhân, không kẻ sánh bằng.
Lâm Hàn biết, những nữ đệ tử này có rất nhiều người xuất thân từ trong cung, thậm chí không ít người còn là quận chúa, công chúa,… dung mạo làm sao có thể tầm thường? Hơn nữa Long Hạo Nguyệt là người sở hữu quý đạo cực kỳ hãn hữu, người bên cạnh nàng, lây nhiễm một luồng quý khí cũng không có gì là kỳ quái!
Phụng Nguyệt cung nằm tại một tòa sơn trang gần biển, xây dựng rất mỹ miều, sơn minh thủy tú. Cả khung cảnh đều toát lên một luồng khí thế quý phái mà thoát tục. Đình đài lầu các xây dựng trập trùng, xen lẫn với những hòn giả sơn và dòng suối nhỏ, khiến người ta không tự chủ được mà nghĩ đến khí phái của hoàng gia.
Đến trước cửa sơn trang, Lâm Hàn ngay lập tức bị người chặn lại. Hai người này mặc dù chỉ là gác cửa, nhưng đều mặc áo giáp ngân bạch, trên người thi thoảng lại tỏa ra mùi sát khí, chứng minh họ là những gã quân nhân thân kinh bách chiến, giết không ít người. Một trong đó thấy Lâm Hàn, chợt nghiêm mặt quát:
- Đứng lại! Đây là trọng địa của Phụng Nguyệt cung! Kẻ không liên quan nhanh chóng rời đi chỗ khác!
Một tên khác có vẻ ôn hòa hơn:
- Vị công tử này, nếu muốn gia nhập Phụng Nguyệt cung, mời đi tới cổng phía Đông tiến hành khảo hạch!
Lâm Hàn không để ý việc bị hiểu lầm, chỉ bình tĩnh đưa ra một cái trâm phượng làm từ vàng ròng nói:
- Giao cho Long Hạo Nguyệt, nói rằng ta muốn gặp nàng.
Hai người nhìn nhau một cái. Mặc dù ngày thường cũng không ít lần gặp kẻ giả mạo muốn gặp cung chủ, nhưng bọn họ cũng không đến mức không biết phân biệt. Cây trâm này dùng tài liệu là thái dương tinh kim, là chất liệu cực kỳ hiếm có mà cung chủ chuyên dùng để chế tạo trang sức, chắc chắn không lầm được.
- Mời vị công tử này chờ một chút, ta đi thông báo.
Tên ôn hòa hơn xung phong nhận việc rời đi.
Một lúc sau, người này lại hấp tấp trở về, cung kính nói:
- Mời vị công tử này theo ta, cung chủ muốn gặp ngài.
Lâm Hàn gật đầu không lên tiếng, theo chân người này bảy rẽ tám rẽ, cuối cùng cũng tới được một tòa cung điện lộng lẫy, hai bên bậc thang đều có quân lính trấn thủ, ai nấy đều tinh thần mười phần, thần sắc nghiêm cẩn.
Tên dẫn đường lúc này cũng đã rời đi, tiếp Lâm Hàn là một cô gái chừng đôi mươi, dung mạo xinh đẹp, khí chất thành thục, chẳng qua từ đầu tới cuối đều hơi cúi đầu, bày ra tư thế của kẻ dưới, nàng nói:
- Mời công tử vào cửa phía đông! Cung chủ đang chờ công tử nơi đó.
Lâm Hàn đi theo hướng nàng chỉ, hoàn toàn không quan tâm đến những ánh mắt soi mói tò mò của người xung quanh, từng động tác, thần thái đều tự nhiên đến cực điểm, khiến người ta bất giác nổi lên cảm giác, giống như nơi này là nhà của hắn, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi vậy!
Trên thực tế, chẳng phải đúng là như vậy sao?
Bước vào cửa nhỏ phía đông, đập vào mũi Lâm Hàn là một hương thơm nồng nàn mà quý phái, hắn liếc mắt nhìn, trước bàn trà lúc này đã ngồi một thân ảnh tịnh lệ, vẫn trang phục hoàng gia cao quý như bảy năm trước, thời gian dường như chẳng hề ảnh hưởng gì tới Long Hạo Nguyệt, nàng với nhị công chúa Lâm Hàn từng gặp, vẫn trẻ trung, thanh nhã như thế.
Đương nhiên, đây chỉ là vẻ ngoài mà thôi, Lâm Hàn biết cô nàng này là một bông hoa có độc. Dây dưa vào nàng, chết lúc nào cũng không biết.
- Ồ! Thì ra là Lâm nhị thiếu! Mời ngồi!
Long Hạo Nguyệt tỏ ra vô cùng nhiệt tình, giống như bạn cố tri lâu ngày gặp lại vậy, khiến Lâm Hàn thậm chí còn tưởng mấy năm trước hắn và nàng chưa từng xảy ra mâu thuẫn cơ!
Một bộ mặt như cá chết ngồi xuống, Lâm Hàn tuyệt đối sẽ không vì biểu hiện bên ngoài mà lơ là cảnh giác với Long Hạo Nguyệt. Mặc cho nàng có tươi cười chào đón, nhiệt tình châm trà đi chăng nữa.
- Lâm nhị thiếu gia! Ta trước sau vẫn rất ngưỡng mộ chàng, nhưng hình như chàng không thích ta lắm thì phải, không biết ta đã làm gì sai khiến chàng lại đối xử với ta như vậy?
Long Hạo Nguyệt có chút đáng thương nói, không nói ai khác, ngay cả chính Lâm Hàn cũng cảm thấy có chút mềm lòng.
Nhưng hắn phải cố mà cảnh tỉnh mình, tuyệt đối không được mềm lòng, dù là tỏ ra mềm lòng hay chơi lá mặt lá trái cũng không được! Nói về chơi trò úp mở, hắn phải gọi cô nàng này là tổ tông! Cách duy nhất là biểu hiện thành một khúc gỗ lòng dạ sắt đá, khiến nàng không có cửa mà lợi dụng mới có thể toàn thân trở ra.
Đây chính là lời mà Tuyết Thiên Lăng căn dặn đi căn dặn lại với hắn. Cái thần sắc có chút bất an của nàng trước khi hắn rời đi, Lâm Hàn tuyệt đối không quên được.
Không thể không nói, Tuyết Thiên Lăng đúng là định liệu như thần! Long Hạo Nguyệt ngay từ đầu đã tỏ ra thân thiết, muốn kéo Lâm Hàn vào nhịp suy nghĩ của mình. Chỉ cần Lâm Hàn tiếp nhận sự nhiệt tình của nàng, đến lúc nói điều kiện có muốn há to miệng cũng khó. Chưa kể Lâm Hàn xưa nay đều nổi tiếng dại gái dễ mềm lòng, Tuyết Thiên Lăng đúng là có chút không yên lòng được.
Nhớ lời vợ dặn, Lâm Hàn vẫn giữ một tấm mặt cá chết, khô khốc nói:
- Đừng tỏ ra ta và ngươi thân thiết lắm như vậy! Đừng quên lúc trước là ngươi chủ động ám hại ta một lần. Ngươi nợ ta một cái ân tha mạng, hiện giờ ta đến đòi nợ, chúng ta từ nay nước sông không phạm nước giếng!
- À! Ra là vậy!
Long Hạo Nguyệt trước sau không hề tỏ ra bất mãn, nhưng việc nàng ngừng lại động tác, ngồi về trên ghế đã cho thấy tâm tình của nàng lúc này chẳng tốt đẹp gì.
Tên này vậy mà lại cho nàng ăn “bơ”. Với một người quanh năm câu tâm đấu giác như nàng, chỉ cần đối phương là đàn ông, dù trong lòng có toan tính như thế nào, trước mặt nàng cũng vẫn phải tỏ ra cười cười nói nói, thái độ giống như Lâm Hàn, đúng là khiến Long Hạo Nguyệt cảm thấy có chút khó xơi.
- Vậy được rồi! Nói ra yêu cầu của chàng đi! Chỉ cần không làm ảnh hưởng tới lợi ích của Long thị và Đế quốc, dù bất cứ điều gì ta cũng sẽ chấp nhận.
Long Hạo Nguyệt có vẻ suy tư nói.
Lâm Hàn nhếch mép một cái, cô nàng này trước sau vẫn định chơi tâm cơ với hắn? Định dẫn dụ hắn buông lời phóng đãng, sau đó chơi lá mặt lá trái với nàng sao?
Vẫn là bài giả ngu thần thánh, Lâm Hàn coi như không biết sự mập mờ vừa rồi, thản nhiên nói:
- Ta cần một chi quân đội tinh nhuệ, hơn nữa còn phải tuyệt đối nghe lời.
- Mục đích?
Long Hạo Nguyệt nhướng mày.
- Ta nghĩ không cần phải nói!
Lâm Hàn cũng lạnh lùng đáp trả.
- Không nói không được!
Long Hạo Nguyệt kiên quyết lắc đầu:
- Quân đội là một thứ rất nhạy cảm, ai mà biết ngươi có phải dùng nó để đối địch với Long thị hay không? Nếu ngươi không nói rõ mục đích của mình, ta tuyệt đối không đáp ứng.
Thái độ Long Hạo Nguyệt thoáng chốc lạnh lùng mà cứng rắn, khiến Lâm Hàn cũng nhíu chặt lông mày, có chút phản ứng không kịp. Hắn tuyệt đối không muốn để lộ mục đích của mình với Long thị quá sớm, nhất là với một bông hoa có độc như Long Hạo Nguyệt! Nhưng nàng cũng có cái lý của nàng, nếu hắn không nói, nàng chắc chắn sẽ không đáp ứng, dù cho có là lời thề thiên đạo, hình như nàng cũng không có vi phạm…
Thoáng chốc, Lâm Hàn cảm thấy có chút khó giải quyết! Quả nhiên, cô nàng này trước sau vẫn tâm cơ như vậy, ứng biến thật là thần tốc a!