- Là do ta quá đẹp trai nên không tán mẹ con cũng đổ!
Lâm Hàn nghiêm mặt nói.
Tiểu cô nương bĩu môi:
- Vớ vẩn! Tính cách thật của mẹ Băng nhi còn không biết sao? Trước mặt con và ca ca thì ôn nhu hiền lành như vậy, thực ra bản tính chẳng khác gì ca ca, vừa lãnh đạm vừa khó gần, hơn nữa với tu vi của mẹ thì còn lâu mới xiêu lòng! Có phải cha dùng thủ đoạn lưu manh gì phải không? Con nói cho cha biết nha, bão cũng không phải dựa vào chém gió mà thành!
Lâm Hàn tối sầm mặt mũi, có người nào nhận xét cha mình như vậy không?
- Nhưng mà sự thật đúng là do ta quá đẹp trai nên mẹ con không kìm lòng được phải chủ động nha! Đúng rồi, từ nay không nên gọi cha, cha gì nữa, quá không thú vị, phải gọi là bố đẹp trai!
- Hứ! Tự tác đa tình! Bố lưu manh! Không nói thì không nói, Băng nhi không thèm!
Tiểu cô nương rất là tức giận khi sự tò mò từ hồi ba tuổi tới giờ vẫn không nhận được lời giải đáp. Mặc dù người ngoài nói mẹ nàng thực chất cũng chỉ lợi dụng cha nàng để có được ca ca, với hiểu biết của Băng nhi về mẹ thì đáng lẽ sự thật cũng là như thế, bởi mẹ nàng đối xử với người ngoài quá lạnh lùng, quá vô cảm, thậm chí là có chút tàn nhẫn, ngoài sư tổ Phong Sương tiên tử, cũng chỉ có sư thúc Lã Thiên Thanh có thể bái kiến mẹ, nhưng cũng chỉ là trò chuyện hời hợt qua tấm màn mỏng mà thôi. Nhưng rốt cuộc, chẳng hiểu sao mẹ lại thật sự động lòng với cha, từ nhỏ lớn lên bên mẹ, Lâm Băng hiểu rõ hơn ai hết nỗi lòng ấy lớn đến dường nào. Rốt cuộc cha đã làm cách nào?
Nhưng cô bé hỏi câu này đúng là làm khó Lâm Hàn rồi, bởi ngay cả hắn cũng chẳng hiểu sao lại như thế, có lẽ chính Tuyết Thiên Lăng còn không hiểu được chính mình, vậy thì biết giải thích làm sao đây? Có lẽ đây là hệ quả của một loạt các tình huống vi diệu, hoặc có lẽ là do duyên số trời định, khi mà Lâm Hàn vô tình đã phù hợp một số thứ, hoặc là động đến một vài điểm mấu chốt trong tim của tiên tử chăng?
- Cái con nhóc này, còn bé tí mà tò mò mấy chuyện này làm gì? Ta đã nói đúng thì chính xác là như thế, không tin sau này cứ hỏi lại mẹ con xem! Hơn nữa, con nói ai là lưu manh? Có tin ta lưu manh luôn không hả? Rốt cuộc có gọi bố đẹp trai không?
Lâm Hàn vừa nói vừa cười nhe răng nhào tới, bế bổng Lâm Băng đặt lên đùi mình rồi hung hăng chọc lét hai cái hông bé xíu của nàng, khiến Lâm Băng liên tục hô to tha mạng:
- Ách... cha chơi xấu, lưu manh... con không phục! Ha ha... con sai rồi, tha cho con, tha cho con đi mà! Bố đẹp trai! Bố là đẹp trai nhất hệ mặt trời...
Lâm Hàn lúc này mới thỏa mãn buông tha cô bé, không quên uy hiếp:
- Hà hà... vậy có phải ngoan không? Sau này cứ vậy phát huy, gọi sai một lần trừng phạt một lần!
- Con biết rồi! Chỉ giỏi ức hiếp người ta, không hiểu mẹ thích kẻ lưu manh...
Lâm Băng rất là ủy khuất lầm bầm, nhưng nói đến một nửa đã sợ hãi nhìn thấy nụ cười nhếch mép của Lâm Hàn, bất giác cười hì hì:
- À à... con nhớ ra rồi, đó là do bố đẹp trai nhất hệ mặt trời...
Lâm Hàn lúc này mới chuyển giận thành vui, cười ha hả xoa đầu Lâm Băng, bộ dạng rất là khả ố, khiến Lâm Băng không biết có phải mình đã sai lầm khi nhận thân với tên vô lại này hay không?
Qua một lúc...
- Bố đẹp trai! Con đói... Trước mẹ nói bố từng nấu đồ cho mẹ ăn, còn miêu tả ngon lành thế nào... bố đẹp trai nấu cho con ăn được không?
Nghe con bé trái một câu bố đẹp trai, phải một câu bố đẹp trai, Lâm Hàn cảm thấy lâng lâng như bay trên trời, không chút do dự đồng ý:
- Được! Được, hôm nay nói gì thì nói cũng phải cho Băng nhi thưởng thức tài nghệ của người đẹp trai nhất hệ mặt trời... Ha ha!
Vậy là Lâm Hàn lại tất bật bày biện đồ đạc, nguyên liệu ra nấu nướng. Động tác vô cùng thuần thục, chẳng mấy chốc đã bày ra được một món thịt nhung lộc nướng, một món canh sườn dã trư ba sừng hầm rau củ và một món chu tước sốt me.
Ách... thực ra cách nấu ăn vẫn chỉ là như vậy, chẳng qua là đổi nguyên liệu thành thịt của ma thú cấp hai cấp ba, thậm chí có cả cấp bốn, tăng cao mỹ vị không nói, còn có chứa năng lượng và chất dinh dưỡng cực kỳ dồi dào, khiến người ta ăn vào cảm thấy sức lực tràn trề.
Đương nhiên, Lâm Hàn cũng có loại thịt cao cấp hơn, chẳng qua để ý đến tình trạng thân thể nhỏ xíu của Lâm Băng nên không lấy ra, sợ nàng không đủ sức để hấp thu mà thôi.
Nhìn thấy ba món ăn đầu đủ sắc hương vị, Lâm Băng bất giác chảy ra nước miếng. Thấy Lâm Hàn ra hiệu có thể ăn, nàng không chút do dự động đũa, bắt đầu càn quét.
Đối với Lâm Băng, từ nhỏ tới lớn nàng đều lớn lên trên sơn phong của Võ Đạo Môn chính tông, người người đều chú tâm luyện võ tu đạo, lấy ích cốc làm chỉ tiêu, hàng ngày chỉ ăn đồ thanh đạm để đảm bảo thân thể không tạp chất! Vì vậy thức ăn đều chỉ là loại cơm rau nhạt nhẽo, hơn nữa còn rất tầm thường. Còn loại cơm “nhạt nhẽo nhưng có linh khí” thì Lâm Băng không được hưởng dụng, bởi người ta cho rằng cho nàng ăn cũng vô dụng, nàng đâu thể luyện võ?
Tuyết Thiên Lăng mặc dù thương con gái, nhưng bất đắc dĩ bản thân cũng đang bị giam lỏng, người duy nhất có thể nhờ là Lã Thiên Thanh, nhưng hắn có ý đồ xấu với nàng, nàng làm sao có thể tùy tiện nhận “ý tốt” của hắn? Tuyết Thiên Lăng từng dứt khoát chỉ điểm cho hắn một lần, coi như trả lại mọi ân tình lúc trước, hơn nữa còn khuyên hắn không nên làm thế nữa. Lúc đó Lâm Băng còn chưa tới một tuổi, đồ ăn ngon lành nàng đều ăn được, nhưng hương vị như thế nào thì đâu có nhớ a!
Sau này, thỉnh thoảng lắm sư tổ mới mang tới đồ ăn ngon cho nàng, nhưng sáu năm này cũng chỉ có hai lần như vậy mà thôi, Lâm Băng cũng là đứa trẻ ăn chay tới miệng nhạt thếch rồi a!
Đồ ăn Lâm Hàn nấu ra mặc dù cũng coi là mỹ vị, nhưng cũng chỉ ở vào hàng đầu bếp trung thượng, hơn nữa còn là dựa vào nguyên liệu cao cấp là chủ yếu, không phải là thứ gì quá xa hoa, nhưng đối với Lâm Băng, thứ này đã là đồ ăn ngon lành vô cùng, thoải mái mà thưởng thức.
Ăn xong một bữa cơm ngon, Lâm Băng có vẻ cũng đã mệt mỏi vô cùng sau một đêm thức trắng. Sau khi làm nũng bắt Lâm Hàn hát ru cho nàng nghe, cuối cùng cô bé cũng chìm vào giấc ngủ trưa ngon lành.
Đắp lại chăn mền đầy đủ cho con gái, lại trìu mến hôn lên trán nàng, Lâm Hàn mỉm cười lui ra, cất bước quay lại con đường cũ.
Hắn còn có việc với Lam Khổng Tước.
Theo những gì đã xảy ra, có thể thấy được người mà Lâm Băng tìm chính là Lam Khổng Tước, có thể là một nhân vật mà Tuyết Thiên Lăng tin được và có thể liên lạc bằng cách nào đó!
Lâm Băng còn nhỏ, Lâm Hàn tin có thể hỏi ra thân phận của Lam Khổng Tước, nhưng hiện giờ con bé mệt quá rồi, hắn cũng không đành lòng nhiễu nàng nữa. Dù sao Lam Khổng Tước có lẽ cũng không phải là kẻ địch, tiếp xúc với nàng thêm một chút cũng không sao.
Hơn nữa tốt nhất vẫn nên hoàn thành cái bình sứ mà mình muốn. Đó là món quà và thành ý mình muốn tặng cho Tuyết Thiên Lăng, dù gì cũng không nên bỏ bê nó như vậy.
Sau khoảng nửa giờ di chuyển nhanh, cuối cùng Lâm Hàn cũng trở lại khu vực Thiên Hồ. Mọi thứ nơi đây có vẻ vẫn bình thường như trước, chỗ nào náo nhiệt thì vẫn náo nhiệt, chỗ nào yên tĩnh thì vẫn yên tĩnh. Cả Thiên Hồ bày ra một bức cảnh tượng phồn hoa với tràn ngập các thế hệ văn nhân mặc khách ngâm thơ tác đối, mong đánh động được một giai nhân tuyệt sắc nào đó, hưởng thụ sự phục vụ tận tâm tận lực của các cô nương.
Các con thuyền vẫn sắp xếp vi diệu như trước, tạo thành đồ án hai hình tam giác đều với trọng tâm là thuyền hoa của Lam Khổng Tước. Chỉ là, hôm nay thuyền hoa của nàng không hề có người vây quanh, có vẻ phá lệ thanh tịnh giữa mặt hồ rộng lớn. Lâm Hàn nhíu mày một chút, chẳng nhẽ chuyện hôm qua vẫn chưa xong? Vậy thì không đúng, Đinh Hương vẫn đứng nơi đầu thuyền như chưa từng có chuyện gì xảy ra kìa.
Lâm Hàn thuê một chiếc đò nhỏ, quang minh chính đại ra giữa hồ, chắp tay chào hỏi với Đinh Hương:
- Đinh Hương cô nương, không biết tiểu thư nhà cô hôm nay có thời gian rảnh không?
Đinh Hương hơi cúi chào một chút để che giấu ánh mắt đang lóe lên. Nàng giả vờ như mình chẳng biết cái gì nói:
- Thì ra là Đoàn công tử! Hôm nay tiểu thư nhà nô tỳ đang có khách, nhưng đã có dặn trước, nếu Đoàn công tử tới thì có thể trực tiếp tới khuê phòng đợi tiểu thư. Sau khi tiếp khách xong, tiểu thư sẽ trở về đàm đạo với công tử.
Ồ!
Lâm Hàn gật đầu không hề phản đối, hắn vẫn không biết rằng mình đã bị Đinh Hương nhận ra là người tối qua rồi. Chỉ trách lúc đó tinh thần hắn bị hao tổn nặng nề sau khi thôi diễn, hơn nữa chỉ chú tâm vào con gái, cũng không để ý nhiều đến vậy, nếu không thủ đoạn Đinh Hương làm sao mà qua được mắt hắn?
Nghĩ lại, suy luận thôi diễn bằng cách kia đúng là không nên dùng nhiều, trừ trường hợp quá cấp bách. Hậu quả của nó thì đến bây giờ vẫn còn dai dẳng, có lẽ phải mất không dưới một ngày mới khôi phục được, đó là còn chỉ thôi diễn suy luận trong phạm vi rất hẹp là cái thị trấn Thiên Hồ này, còn khu vực rộng hơn thì tổn hao còn khủng khiếp hơn gấp bội.
Theo chỉ dẫn của Đinh Hương, Lâm Hàn được dẫn vào một căn phòng ở trên lầu hai của con thuyền. Là một căn phòng có rất nhiều cửa sổ, có thể ngắm nhìn ra bốn phía Thiên Hồ, tầm nhìn rộng lớn để chứng kiến phong cảnh bao la bát ngát của mặt hồ, hơn nữa còn có thể thấy được thị trấn sầm uất cùng nhà cửa trập trùng phía xa xa, nói ra cũng có mấy phần thơ mộng.
Trong căn phòng tràn ngập một màu lam nhạt, hơn nữa còn có một hương thơm dịu nhẹ khiến người ta thoải mái, đúng là mùi hương đặc trưng của Lam Khổng Tước.
Ngồi trong khuê phòng của một cô gái, hít lấy mùi hương cơ thể nàng còn sót lại... nói thế nào cũng có mấy phần mờ ám, bất giác khiến Lâm Hàn thấy hơi hổ thẹn gãi gãi đầu, còn tát cho mình một cái để khỏi nghĩ linh tinh.
Ngồi ngồi mãi cũng thật nhàm chán. Lâm Hàn cũng thấy hơi nhớ nhung con gái bé nhỏ rồi, trong lòng bất giác thấy hơi sốt ruột. Hắn chẳng biết Lam Khổng Tước đến khi nào mới tiếp khách xong đây? Nếu quá lâu, hắn tình nguyện về trước với con gái, đợi hôm khác tới gặp nàng cũng được.
Vậy là Lâm Hàn phát động Byakugan, chẳng mấy chốc đã quan sát được khung cảnh toàn bộ con thuyền, ngay cả thư phòng tiếp khách của Lam Khổng Tước cũng in vào trong mắt.
Lúc này, Lam Khổng Tước đang nhàn nhã uống trà, khuôn mặt tràn ngập bình tĩnh và không biểu tình. Đối diện nàng là một tên thanh niên nho sĩ, cũng có mấy phần phong độ đang thao thao diễn thuyết:
- Lam cô nương! Ta biết nàng cũng là một nữ tử không đơn giản, không phải nữ tử tầm thường có thể so sánh, càng đừng nhắc đến cái thân phận hồng trần chỉ có bề ngoài này. Nàng yên tâm, chỉ cần nàng gật đầu, nàng sẽ là chính thất vương phi của phủ Tần Vương ta! Ở Đại Hưng không dám nói, nhưng ở tỉnh Hà Nam này là ta nói một không hai. Nếu nàng đồng ý, hai chúng ta có thể cùng chung chí lớn, nàng giúp ta có được Hoàng vị, sau này nàng chính là hoàng hậu Đại Hưng, cần gì phải sợ sệt uy hiếp từ con tôm nhỏ như tên tổng đốc kia làm gì?
- Có lẽ Tần vương còn không biết! Tổng đốc kia còn chưa phải chủ sự, chuyện lần này có sự tham dự rất lớn từ bên trên.
- Trên? Trên nữa còn có thể qua được Đại Hưng ta hay sao?
Công tử ngạo nghễ nói.
Lam Khổng Tước hơi nhíu mày, cuối cùng đành thở dài một hơi:
- Tần vương! Hôm nay tiểu nữ tử hơi mệt, để ta suy nghĩ vài ngày rồi trả lời ngài, có được không?
Lời nói nhẹ nhàng nhu mì, khiến Tần vương kia như tan cả xương cốt, cũng không tiện nói thêm gì. Chỉ nhẹ nhàng ôn nhu nhắc nhở:
- Khổng Tước! Ta chỉ muốn nói, ta với nàng là một mảnh thành tâm! Khi nào nàng nghĩ kỹ rồi, chỉ cần cho Đinh Hương đưa thiếp tới Tần Vương phủ, ta sẵn sàng dùng nghi lễ long trọng nhất tới đón nàng về!
Nói xong chắp tay rời đi, chỉ để lại Lam Khổng Tước một mặt không biểu tình ở lại phía sau.
Tần Vương đã rời đi, Lam Khổng Tước nhanh chóng đứng dậy, quay vào phòng trang điểm bên trong, nhẹ nhàng trút bỏ xiêm y, dường như muốn tẩy rửa một phen rồi mới tới gặp Lâm Hàn.
Lâm Hàn bất đắc dĩ thu tầm mắt lại, trong lòng thầm than phiền toái, lại phải chờ.