- Nhận thấy ký chủ đang trong tình huống nguy hiểm, hệ thống có thể đưa ra gợi ý trợ giúp, ký chủ có chấp nhận tiêu hao 3/4 điểm thưởng để nhận lấy gợi ý?
Đúng lúc này, âm thanh lạnh lẽo của hệ thống vang lên, khác nào tiếng ca thánh thót đến từ thiên đường. Không chút do dự, Lâm Hàn ngay lập tức đồng ý. 150 ngàn điểm thưởng mà thôi, hắn có thể từ từ kiếm lại, nhưng cái mạng này thì chỉ có một!
- Xác nhận tiêu hao 150 ngàn điểm thưởng! Thỉnh ký chủ chú ý ghi nhớ, cơ hội thành công chỉ có 60%!
Tiếp đó, một tấm trận đồ hư không xuất hiện trước mặt Lâm Hàn, cùng với đó là rất nhiều số liệu phân tích trực tiếp khắc vào đầu hắn.
Tam Tài Phân Thân Trận! Trận Pháp sử dụng tinh huyết cùng một vài bộ phận thân thể người bày trận để thực hiện!
Khả năng: Tạo ra một phân thân có sức mạnh ngang bằng với người bày trận! Phạm vi hoạt động bị giới hạn trong ba dặm. Phân Thân có tất cả các năng lực, cũng như tư duy giống như người bày trận.
Phân Thân Băng Phượng: Khả năng sử dụng nguyên tố Băng Tuyệt Thế Vô Song! Tu vi đạt đến Thánh Thú Đỉnh Phong, có khả năng đóng băng vạn vật, kể cả Không Gian!
Đóng băng không gian? Ra là vậy, hóa ra không phải là trận pháp gì phong bế không gian này, mà là do chính băng nguyên tố của Băng Phượng đã đạt đến một trình độ kinh khủng, thậm chí có thể đóng băng cả không gian lại.
Vậy chẳng phải nói… Băng Phượng này là khắc tinh của mình hay sao?
Không nghĩ linh tinh! Lâm Hàn gạt bỏ mấy thứ tạp nham đó ra, tiếp tục điên cuồng hấp thu phân tích.
Tam Tài Phân Thân Trận không những chỉ tạo ra phân thân, mà còn được bổ sung thêm khả năng của Tụ Linh Trận, có khả năng hấp thu băng nguyên tố, cung cấp cho rễ cây Tam Bảo Thụ!
Và ngay vị trí gốc cây này, không gian không hề bị đóng băng! Rễ cây Tam Bảo Thụ rất nhạy cảm, không chịu được áp lực như thế…
Phương án tối ưu nhất hiện tại:
- Ký chủ chạy tới rễ cây Tam Bảo Thụ, cắt lấy rễ cây, nhanh chóng dùng Phi Lôi Thần Thuật chạy trốn!
Lâm Hàn nghiêm túc hấp thu phương án này! Quá trình này thực ra cũng chỉ diễn ra trong tích tắc mà thôi. Hắn không thắc mắc nhiều, ví dụ như tại sao không phá hủy mắt trận, cũng là ba cái lông chim kia, hay là như tại sao lại phải cắt lấy rễ cây… Hắn chỉ biết, hệ thống đã đưa ra phương án như vậy, vậy thì chắc chắn là có khả năng thành công cao nhất! Thời gian không còn đủ để hắn đặt ra nghi vấn nữa.
- Này… ngươi có tin ta không?
Lâm Hàn trầm giọng hỏi Áo đỏ bên cạnh.
- Có!
Áo đỏ không chút do dự đáp, vừa rồi Lâm Hàn đã cứu hắn một lần, làm sự tín nhiệm của hắn đã đạt đến tột đỉnh!
- Ta hỏi nghiêm túc! Ngươi còn có khả năng ngăn cản Băng Phượng một vài giây không?
- Được! Nếu ta liều mạng, ta có thể cản nó thêm ba giây nữa! Ta nhận ra rồi, không gian bị phong bế nên tốc độ và cường độ công kích của Băng Phượng cũng giảm đi vài phần, hơn nữa nó cũng có điều cố kỵ, không dám dùng công kích quá mãnh liệt! Nhưng kể cả thế, ta cũng chỉ có thể lợi dụng cho ngươi ba giây mà thôi!
Vừa nói, Áo đỏ và Lâm Hàn lại nhanh chóng dịch chuyển đòn tấn công tới tấp của Băng Phượng. Dường như nó đã bắt đầu mất kiên nhẫn, công kích trở nên càng ngày càng cuồng bạo.
- Được! Ba giây là đủ rồi! Hết sức cản nó lại, ta có một kế hoạch, có sáu phần có thể thành công! Nghe này, chúng ta bây giờ đang đặt tính mạng vào tay người còn lại. Một là cùng sống, hai là cùng chết! Ngươi không nên lựa chọn sai vào lúc này!
- Sau tất cả, chúng ta vẫn đang hợp tác!
Áo đỏ chỉ nói ra một câu như vậy, hắn trầm trọng móc ra một quyển trục, một viên thuốc, không chút do dự tung ra sử dụng.
Lâm Hàn cũng không nhiều lời nữa, thời gian bây giờ là vô giá.
Lôi hết đám đạn khói trong người ra, Lâm Hàn vung nó văng tung tóe, chỉ hi vọng chúng có thể trợ giúp Áo đỏ thêm một tích tắc.
Thổ Độn – Thuật Tâm Trung Trảm Thủ!
Chỉ trong nửa giây, Lâm Hàn đã nhanh chóng sử dụng thuật Tâm trung trảm thủ chui vào lòng đất, bắn vọt về phía rễ cây Tam Bảo Thụ.
Băng Phượng thấy hành động của Lâm Hàn, chợt nó như nổi điên, điên cuồng công kích Áo đỏ. Chỉ trong vòng một tích tắc, thủ đoạn của Áo đỏ đã bị băng sương bao trùm hoàn toàn. Ngọn lửa bị tắt ngúm như chưa từng xuất hiện.
Băng Phượng không thèm để ý đến Áo đỏ nữa, vỗ cánh bay vọt về phía Lâm Hàn, một ngụm hàn khí phun ra, muốn đóng băng mặt đất, cản lại đường đi của Lâm Hàn.
- Hừ! Đừng coi thường ta! Thiên Hỏa Liêu Nguyên!
Lúc này, lửa của Áo đỏ không còn là màu đỏ rực nữa, mà đã hoàn toàn chuyển hóa thành màu Lam, thậm chí còn có một vài chỗ lấm tấm màu Lục! Lửa này không những nóng hơn gấp vài chục lần, mà sức bùng nổ, lan tràn cũng khủng bố không kém. Lửa này thậm chí có thể làm hàn khí của Băng Phượng bị chậm lại, không kịp đóng băng vị trí của Lâm Hàn, làm hắn lại chạy về phía trước.
Phụp!
Bên dưới lòng đất, Lâm Hàn đã chui vào một không gian sâm lãnh, tối tăm, đầy u ám. Bên trong không có ánh sáng gì nhiều, chỉ có ba chú “đom đóm”, một con màu vàng, một con màu lam, một con màu đỏ!
Đó hẳn là rễ cây của Tam Bảo Thụ!
Không chút do dự, Lâm Hàn bắn ra ba thanh Shuriken, hóa thành ba tia sáng đen kịt, chặt đứt liên kết của ba phần rễ cây này với Tam Bảo Thụ. Đồng thời, tay còn lại cũng vung lên, vô cùng thuần thục thu chúng vào không gian trữ vật.
Tất cả mới chỉ diễn ra trong hai giây!
Bên trên, lúc này Áo đỏ đã vô cùng chật vật, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, khóe miệng liên tục thổ huyết, hai con ngươi bên dưới áo choàng cũng đã hằn lên sắc đỏ. Hắn đã rơi vào tình trạng Thất khiếu đổ máu rồi.
Không thể chịu thêm nổi nữa!
Có điều cố kỵ, Băng Phượng không dám công kích quá mạnh vào khu vực gần Tam Bảo Thụ, nhưng kể cả thế, Áo đỏ cũng cảm thấy lực bất tòng tâm.
- Đây là sức mạnh của cấp Thánh sao? Thật kinh khủng, ta đã là Pháp Hoàng cấp chín, thậm chí còn không chịu nổi công kích “có phần cố kỵ” của nó! Thật là hoài niệm ngày trước a!
Áo đỏ thầm than, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Băng Phượng dường như đã nhận ra, phải tiêu diệt kẻ trước mắt trước mới có thể đánh giết tên dưới đất. Nó cuồng nộ tung ra một đòn tất sát, một luồng hàn khí băng giá như bão táp bắn trực diện tới Áo đỏ, thề phải biến hắn thành băng côn!
Thủy Độn – Thủy Trận Bích!
Thổ Độn – Tâm Trung Trảm Thủ!
Một bức tường nước đột nhiên dựng đứng trước mặt Áo đỏ, nhanh chóng bị đóng băng hoàn toàn. Tiếp đó, Áo đỏ cảm thấy hai chân bị siết chặt, thân thể cũng bị kéo tụt xuống đất.
Bên trên mặt đất, Băng Phượng đột nhiên hót lên lo lắng, không thèm để ý đến hai người Lâm Hàn nữa. Nó hoảng hốt bay lên ngọn cây, liên tục cung cấp hàn khí cho trái cây của Tam Bảo Thụ, trên đầu cũng bay ra vài sợi khí xanh, dường như đang liên lạc với ai đó!
Lâm Hàn nhìn lướt qua Băng Phượng, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao mà hệ thống bắt hắn cắt lấy rễ cây Tam Bảo Thụ rồi. Chắc hẳn không có rễ cây, trái cây cũng sẽ nhanh chóng bị hủy diệt, vì thế mà Băng Phượng… không, là phân thân Băng Phượng mới lo lắng như thế.
Kéo Áo đỏ vào vùng rễ cây sâm lãnh vừa rồi, Lâm Hàn nhanh chóng kết ấn. Thuật thức phi lôi thần ở cách đó hơn ba trăm dặm nhanh chóng được liên hệ, thân hình hai người biến thành hai tia sáng, biến mất trong không gian.
Hai người vừa biến mất, một bóng mờ tuyệt mỹ hiện ra trên đỉnh núi, tiếng kêu giận dữ nhưng cũng không kém phần yêu kiều vang vọng cả không gian:
- Khốn nạn! Là kẻ nào dám chọc tới cây Phượng Sương Nghi ta trồng?
----
Lại nói về Lâm Hàn và những người bạn.
Thật ra là có mỗi một ông bạn Áo đỏ mà thôi.
Lúc này, Lâm Hàn đang run cầm cập, co quắp cả người, đứng còn không vững. Áo đỏ dìu hắn tiến vào trong một hang động, đỡ hắn nằm xuống một tấm đệm không biết lấy từ đâu.
- Vừa rồi… sao ngươi phải cứu ta? Nếu không che chắn cho ta khỏi đòn cuối cùng, chắc ngươi cũng không bị thương nặng đến mức này.
Áo đỏ đỡ hắn nằm xuống, bản thân cũng ngồi phệt xuống đất, giọng khàn khàn suy yếu hỏi.
- Chúng ta đang là đồng đội!
Lâm Hàn run run vì lạnh, nhưng vẫn giữ thái độ cười đùa tí tửng trả lời.
- Mục tiêu của ngươi là Tam Bảo Thụ, ngươi đã lấy được củ rễ, không khác nào lấy được trái cây. Mục tiêu của ngươi đã hoàn thành, lại có thể lợi dụng thuật không gian rời đi. Ngươi liều mạng cứu ta, chẳng phải sẽ làm mục tiêu thất bại sao? Chẳng phải ngươi nói, kẻ từ bỏ mục tiêu đều là rác rưởi hay sao?
Áo đỏ vừa thở dốc, vừa gian nan hỏi.
Đạt thành mục tiêu?
Đúng vậy, Lâm Hàn đã hoàn thành mục tiêu rồi!
Hắn lấy được ba củ giống như củ khoai, là rễ của Tam Bảo Thụ! Tác dụng của nó giống hệt trái cây, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn là đằng khác.
Với một Tam Bảo Thụ bình thường, trái cây thuộc dương, rễ thuộc Âm. Do môi trường xung quanh là núi lửa, Trái cây sinh ra đã hoàn toàn khuyết Âm, không được trọn vẹn. Người ta nó Độc Âm Bất Sinh – Cô Dương Bất Trường, dù trái cây Tam Bảo Thụ có thuộc tính dương vượt trội hoàn toàn, nhưng vẫn cần có Âm tính để trung hòa, như thế mới tồn tại được.
Còn rễ cây, do đã bị trái cây hấp thu sạch Âm Tính, bản thân nó đã hoàn toàn mất đi khả năng tồn tại. Vì thế Tam Bảo Thụ bình thường chỉ có trái cây mới là bảo vật mà thôi!
Nhưng Tam Bảo Thụ lần này lại khác, nó được Băng Phượng nuôi dưỡng, cung cấp môi trường có Âm Dương đầy đủ, Rễ cây không phải hy sinh Âm tính để nuôi dưỡng trái cây, vì thế, rễ cây cũng có thể phát triển bình thường, đạt tới mức độ diệu dụng giống như trái cây trên đỉnh.
Lại thêm việc Lâm Hàn cung cấp sinh cơ mạnh mẽ, thứ được hưởng lợi trực tiếp nhất chính là rễ cây, bởi rễ là nơi hấp thụ mọi năng lượng cung cấp cho cả thân cây, bao gồm trái cây trong đó.
Vì thế mới nói, rễ cây này còn tốt hơn trái cây, đó là vì nó có thêm một phần sinh cơ, thêm một phần “bổ dưỡng”.
Âm Dương cân bằng, dẫn đến trái cây và rễ cây có một liên hệ khác thường. Trái cây chủ dương, hấp thu dương khí, truyền một phần xuống rễ cây. Rễ cây chủ Âm, hấp thu Âm khí, truyền một phần lên cho trái cây. Tạo thành thế cân bằng Âm Dương độc nhất vô nhị.
Lâm Hàn cắt rễ cây, đồng nghĩa với việc trái cây không được cung cấp Âm khí nữa, nó sẽ bị hủy diệt không xa. Do đó, phân thân Băng Phượng mới lo lắng, tăng cường hàn khí lên trái cây, hy vọng cứu vãn lại xu thế hủy diệt của trái cây, chờ bản tôn, cũng là Phượng Sương Nghi chạy tới.
Lâm Hàn không lấy được trái cây, nhưng có rễ cây, hệ thống cũng đã thông báo hắn hoàn thành nhiệm vụ, được thưởng năm mươi ngàn điểm thưởng rồi. Qua nhiệm vụ này, tính ra Lâm Hàn còn bị thâm hụt đến gần hai trăm ngàn điểm thưởng, đúng là không đâu vào với đâu.
Đây cũng chính là phân tích kế hoạch mà hệ thống bày ra. Chỉ là, hệ thống không có đoạn Lâm Hàn chạy đi cứu Áo đỏ, cái này thuần túy là do hắn bị khùm, tự tiện chạy ra cứu đồng đội mà thôi.
Cũng vì đi cứu Áo đỏ mà hắn mới bị hàn khí bắn trúng, rơi vào tình trạng dở sống dở chết thế này.
Nghe Áo đỏ truy vấn, Lâm Hàn nhất thời cảm thấy thật buồn cười. Hắn nhớ lại những gì mình đã đọc trong Naruto nên mới ra vẻ trâu bò phát biểu thế thôi, chứ hắn thì làm quái gì có cái nguyên tắc kia?
Nhưng ra vẻ thì ra vẻ cho chót, Lâm Hàn cười rạng rỡ, vui vẻ nói:
- Từ bỏ mục tiêu là rác rưởi! Nhưng vì mục tiêu mà từ bỏ đồng bạn thì là rác rưởi trong rác rưởi!
Nói xong câu này, Lâm Hàn cũng mệt mỏi ngất đi trong giá lạnh. Thậm chí, trên mặt hắn còn bắt đầu kết ra những tấm vảy bằng băng sương…