Thiếu nữ hét lớn một tiếng, một cước tàn bạo đá lên đầu Quảng đại ca, khiến lão Bình ngồi kia cũng rùng mình một cái, thoáng chốc đã sợ hãi chui xuống gầm bàn run lập cập. Chỉ sợ ma nữ kia nổi nóng đến tìm mình trút giận thì hỏng bét.
Quảng đại ca không di chuyển được, lãnh trọn xung lực từ một cước này, thân hình cũng vì thế mà bắn ra khỏi bùn, bay ngược lại như diều đứt dây.
Nhưng...
Tình hình cũng không phải phần thắng nghiêng về một bên như người ngoài nhìn thấy.
Quảng đại ca thực sự đã bị đá trúng, thân hình bay ra ngoài biển, dần chìm xuống. Nhưng thiếu nữ cũng kêu lên một tiếng đau đớn, ngồi phịch xuống ôm chân, nhất thời không đứng lên được.
Một cước kia, chính nàng cũng bị tổn thương không nhẹ.
Khốn kiếp, là thứ ngạnh công truyền tới từ Phật Đình, gọi là Thiết Đầu Công thì phải?
Lần này đúng là sơ suất rồi.
Nếu đối phương chỉ có chân khí hộ thể hoặc cứng rắn chịu đựng, vậy thì nàng có thể tự tin bồi cho hắn thêm hàng chục cước. Nhưng thiết đầu công khốn kiếp này lại là một môn công phu dùng để công kích hàng thật giá thật, hơn nữa tên kia cũng đã luyện đến có hỏa hầu, nhìn qua thủ đoạn công kích không nhiều, nhưng chất lượng của mỗi đòn đánh thì vượt trội hơn nàng nhiều.
Đúng là một bước sai, ngàn bước sai mà!
Lúc này, Quảng đại ca cũng chật vật bò lên từ dưới biển, nhưng nhìn vào thần sắc hắn, thiếu nữ có thể dễ dàng thấy được, hắn chẳng bị tổn thương gì cả. Còn bản thân mình bây giờ đã bị thương ở chân, đúng là cực kỳ bất lợi.
- Tiểu Hắc! Tiểu Hắc! Mày lại chạy đâu rồi?
Từ đầu đến giờ, bên cạnh thiếu nữ vẫn luôn có một con cún con lông đen xì, đôi mắt to tròn chớp chớp tội nghiệp khiến người ta thấy mà thương. Nó cũng chính là tác giả của hai tiếng Gâu gâu lúc thiếu nữ mới bước vào quán.
Chỉ là, không biết vì sao nó lại không kêu tiếp nữa. Mọi khi, dù cho không giúp thiếu nữ chiến đấu, nó cũng cổ động hăng say lắm cơ mà.
Xoay đầu nhìn lại, lúc này, Tiểu Hắc đang rất tội nghiệp nằm phủ phục dưới chân một người, cái đầu nhỏ đáng thương cọ qua cọ lại như muốn nịnh nọt người đó. Thiếu nữ cũng trợn to mắt, không phải vì động tác lạ thường của Tiểu Hắc, mà là vì đôi giày để hở ngón chân mà người kia đang đi.
Đôi giày đó... giống hệt đôi giày mà nàng đang đi!
Không, phải nói là nàng đã mô phỏng theo trang phục của người kia mới đúng, chỉ là... người đó đang hôn mê cơ mà! Vậy người ngồi đây là ai?
Thiếu nữ thoáng chốc nghĩ đến Nhẫn Tổ, chỉ là, ngay lập tức suy nghĩ này của nàng đã bị phủ định. Vào cái khoảnh khắc mà nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy dung mạo của hắn, nàng không nghi ngờ gì nữa, chính là hắn, người thầy vô lương đã năm năm trời không gặp mặt.
Hắn vẫn như vậy, một đôi giày Ninja hở ngón chân, một chiếc quần bó quấn khăn có những cái túi to, rộng. Bên trong là một chiếc áo da màu đen, khoác bên ngoài chiếc ngự thần bào trắng phủ dài đến chân. Dung mạo vẫn như năm nào, mặc dù chỉ được học tập bên hắn có vài ngày, nhưng gương mặt ấy, suốt đời này nàng không thể quên.
Nhờ có hắn, Lan Hồng Tuệ nàng mới có được thành tựu như ngày hôm nay. Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, lời mẹ dạy nàng không dám quên, và vẫn luôn tâm niệm là như vậy.
Còn về việc hắn chỉ hướng dẫn cho nàng vài ngày rồi bỏ đi, Lan Hồng Tuệ đều đã biết nguyên nhân qua lời kể của sư mẫu. Ít ra, trước khi hôn mê, hắn vẫn còn nhớ đến nàng, vẫn tạc vào đầu nàng vô số nhẫn thuật tinh thâm mà nếu tu luyện theo cách bình thường, cả đời này nàng cũng không thể học hết. Đối với nàng, như thế là đã quá đủ, quá đủ với một tiếng “thầy” rồi.
Không... nàng muốn gọi hắn là sư phụ.
Nhưng hắn không cho, bắt nàng gọi hắn là thầy Lâm.
Sư phụ chỉ có một, còn thầy, nàng có thể sẽ có rất nhiều người thầy...
Lâm Hàn nhẹ nhàng cúi xuống, xách gáy con cún tiểu Hắc lên như một món đồ chơi, xoay qua xoay lại ngắm nhìn, mặc cho tiểu Hắc đang tội nghiệp nhìn hắn. Lâm Hàn nhếch môi, trêu đùa một câu:
- Lan nhi! Đã lớn như vậy rồi, vậy mà vẫn thích chơi mấy thứ thế này sao? Nhưng mà không thể không nói, đồ chơi này cũng rất đáng yêu, ây dà, lông còn rất mượt. Tuyết tỷ tỷ, đến vuốt một cái, cả Ân Tĩnh nữa.
Hắc Lôi Cẩu đáng thương, đường đường ma thú cấp bảy, đã mở linh trí, biết nói chuyện đàng hoàng nhưng hé răng cũng không dám, chỉ có thể ngoan ngoãn cuộn lại để ba người kia chuyền tay nhau chơi qua chơi lại. Chỉ là... chính nó cũng thầm rên ư ử sung sướng khi được người ta âu yếm.
- Sư... thầy Lâm? Thầy tỉnh lại từ bao giờ? Tại sao thầy lại tới đây?
Một tiếng sư phụ nuốt lại, Lan Hồng Tuệ cực kỳ kinh ngạc lên tiếng, quên mất cả việc bản thân mình đang ở trong nguy hiểm.
Quảng đại ca cũng dừng lại, không hề có ý tiếp tục công kích, chỉ là hơi khó hiểu nhìn qua Lâm Hàn và Lan Hồng Tuệ, nhất thời chưa hiểu hai người này rốt cuộc có phải là trêu mình, hay là cố ý làm loạn hay không?
Một kẻ thì ngang ngược đe dọa mình không được ăn thịt chó, một kẻ thì gọi đồ ăn như thuồng luồng. Vậy mà lại là thầy và trò?
Lũ dở người này trêu ông sao?
...
Một lúc sau, tất cả mọi người cùng ngồi lại một bàn, Lan Hồng Tuệ mặt đen thui vừa kể lại mọi chuyện vừa nhìn Lâm Hàn như hổ đói ăn đủ cày tơ bảy món trên bàn. Tiểu Hắc không biết lúc nào đã chui xuống gầm bàn, núp dưới chân nàng, cực kỳ sợ sệt nhìn Lâm Hàn đằng kia, chỉ sợ hắn ăn hết rồi lại để ý tới mình thì hỏng bét.
Còn lão Bình và Quảng đại ca đều đã được Lâm Hàn dùng tiền hòa giải. Quảng đại ca cũng là người hào sảng, không truy cứu nữa, lại xuống bếp làm thịt chó cho Lâm Hàn rồi.
Thì ra, từ mười tháng trước, Lan Hồng Tuệ đã bắt đầu nghe ngóng được tin tức về nhẫn thuật, vì vậy mới bắt đầu hành trình tới đây, đi tìm Vũ Linh Hà. Trên đường, mặc dù có gặp không ít khó khăn, nhưng chính nàng hiện tại đã là tinh anh thượng nhẫn, lại có tiểu Hắc giúp đỡ bên cạnh, chỉ cần không gặp phải cao thủ Võ Đế cấp bảy trở lên, nàng vẫn có cơ hội chiến thắng. Còn cao thủ mạnh hơn, nàng vẫn có thể chạy trốn bảo toàn tính mạng.
Cao thủ trên đời này thực ra cũng không có nhiều như vậy. Cứ cho là Lâm Hàn đã gặp được năm mươi người đi, nhưng so với số lượng hàng ngàn tỷ người trên đại lục Ma Võ, tỷ lệ như vậy vẫn là quá ít, gặp phải cũng là chuyện cực kỳ hi hữu.
Chuyện đó không quan trọng nữa, quan trọng là Lan Hồng Tuệ đã tới đây, tới quần đảo Địa Nghĩ, tới ốc đảo Thiên Sứ này.
Giống với Lâm Hàn, con đường truy tìm của nàng cũng như vậy. Chỉ là nàng đã tới đây trước, nàng tới được một tháng rồi, cũng đã lần ra được một chút manh mối.
Vì chờ đợi không thấy Nhẫn Tổ xuất hiện, Lan Hồng Tuệ đã nghĩ ra một cách, đó là bộc lộ bản thân để Nhẫn Tổ tự tìm tới mình. Và cái quán rượu này là nhân vật vô tội chịu tai bay vạ gió.
Lan Hồng Tuệ vốn rất yêu thích tiểu Hắc, mà tiểu Hắc lại cực kỳ bất mãn với việc quán này bán thịt chó, dứt khoát cả hai vào đây làm loạn, đập cho Thiên Sứ Đoàn của Quảng đại ca một trận tơi bời. Trận chiến này thanh thế không nhỏ, chắc chắn có thể khiến những người trên đảo chứng kiến.
- Em gặp được Nhẫn Tổ rồi chứ?
Lâm Hàn buông cục xương trong tay, nhồm nhoàm hỏi.
- Thưa thầy! Em đã gặp được! Quả nhiên là nhẫn thuật Thủy Độn của thầy!
Lan Hồng Tuệ cung kính đáp.
- Ồ! Vậy sau đó thì sao?
Lâm Hàn tiếp tục hỏi.
- Thưa thầy! Một thành viên Nhẫn Tổ đã đánh lén em, tu vi của hắn không cao, chỉ là Trung Nhẫn! Em đã giả vờ thua, dò ra mục đích của tên đó là chú ý đến Thổ Độn của em, muốn tra ra Thổ Độn để lập công. Sau đó em đã thả hắn đi, nhưng tên này đã đe dọa sẽ dẫn nhiều người hơn đến, quyết không bỏ qua Thổ Độn, mục đích của em cũng là như vậy. Chỉ là, đã qua nửa tháng mà không thấy Nhẫn Tổ xuất hiện, em muốn làm lớn một lần nữa, gây sự chú ý của những kẻ cầm đầu Nhẫn Tổ, từ đó dẫn dụ chúng. Nhưng không ngờ lại gặp được thầy!
- Thông minh!
Lâm Hàn vỗ tay khen:
- Chỉ là, gặp được tên kia một lần, em thấy Nhẫn Tổ này thế nào?
- Tà!
Lan Hồng Tuệ trầm ngâm một chút rồi nói:
- Em chỉ có thể dùng một từ như vậy để hình dung! Tên đó rất tham lam, thủ đoạn cũng rất độc ác. Từ lời của hắn, em có thể nghe ra Nhẫn Tổ đã làm không ít chuyện như vậy. Giết người, cướp bóc, nhận thưởng, làm hại người vô tội cũng chỉ vì lợi ích. Em không thể tưởng tượng ra, tại sao một Ninja có thể tàn ác đến mức đó.
Lâm Hàn trầm mặc.
Hắn vốn muốn nói, Ninja chính là như thế. Ninja vốn là một sinh vật máu lạnh, bỏ quên toàn bộ cảm xúc bản thân để hoàn thành mục tiêu.
Nhưng Lan Hồng Tuệ quá thiện lương, nàng biết Nhẫn thuật nhưng không phải là một Ninja chân chính, phong cách hành động cũng cực kỳ quang minh chứ không hề hắc ám. Một cô bé tốt như vậy, Lâm Hàn không muốn nhồi vào đầu nàng cái tư tưởng hắc ám của một Ninja, hãy cứ để nàng làm một Ninja nửa vời như vậy là tốt nhất.
Chẳng phải chính hắn cũng là một Ninja nửa vời hay sao?
Thầy nửa vời dạy ra trò nửa vời, như vậy mới hợp đạo!
Lâm Hàn không phản đối nữa, chỉ buông đũa gật gù:
- Ừ! Em làm rất tốt! Nhẫn Tổ quả nhiên đã xuất hiện rồi!
Trên mép nhếch lên nụ cười lạnh, cặp mắt nheo lại, nổi lên những đường gân đầy dữ tợn, tầm nhìn của Lâm Hàn thoáng chốc đã tỏa ra mười lăm dặm, bao bọc toàn bộ Ốc Đảo này. Mọi thủ đoạn ẩn giấu của đám người Nhẫn Tổ kia lọt vào mắt hắn không chừa một chút.
Một hai ba bốn... tổng cộng là tám tên. Cao nhất là Thượng nhẫn, gần đạt tới Tinh Anh. Còn thấp nhất cũng là một Trung Nhẫn mới tấn cấp!
Đội hình như vậy... ta phải cám ơn các ngươi rồi!
Tà tông!