Lâm Hàn lười biếng tựa vào ghế, lạnh nhạt nói với Lan Hồng Tuệ.
Nghe được lời nhắc nhở của hắn, Lan Hồng Tuệ cũng đã cảm nhận được tình hình không đúng. Nhưng nàng chỉ là kiểu ninja bình thường, không phải ninja cảm nhận, nhất thời cũng chưa thể thấy quá rõ ràng tình huống.
Nhưng nàng tuyệt đối tin tưởng Lâm Hàn, năng lực của hắn tới đâu nàng không rõ, nhưng có thể truyền cho nàng một thân bản lĩnh như bây giờ, hơn nữa còn không cần tự tay động thủ, hắn có thể kém đến đâu? Hơn nữa nàng đã nhận ra sư mẫu ngồi bên cạnh, bản lĩnh của sư mẫu nàng cũng biết rất tường tận, sư mẫu đã như vậy, sư phụ chắc chắn cũng không thể kém được.
Nhẹ nhàng gật đầu một cái, Lan Hồng Tuệ rất bình tĩnh đứng dậy, bước ra ngoài cổng, nghênh ngang như muốn rời khỏi chỗ này.
Lâm Hàn không nói gì, tiếp tục vùi đầu vào ăn, giống như không quan tâm đến chuyện của đồ đệ, mà không, hắn đang tỏ ra là hai bên không hề quen biết nhau mới đúng.
Bên ngoài, cảnh tượng có vẻ đặc biệt vắng lặng. Ốc đảo này vốn đã vắng vẻ từ khi Lan Hồng Tuệ tới làm càn, hiện giờ lại càng lộ ra vẻ heo hút.
Hít một hơi, Lan Hồng Tuệ mỉm cười, tiếp tục tiến bước, coi như chưa từng nhận ra điều gì.
Một bước, hai bước,... cho đến khi đã bước xa khỏi quán trọ hai mươi bước,...
Chíu chíu, xoẹt xoẹt...
Liên tiếp những âm thanh xé gió gào thét, hàng loạt kunai và shuriken bay vun vút trong không khí, mục tiêu chỉ có một, chính là Lan Hồng Tuệ.
Cá biệt, còn có một sợi dây xích được kết từ những cánh shuriken, cả sợi xích ánh lên sự sắc lạnh khủng bố, nếu bị nó quấn phải, chỉ cần tước một cái cũng đủ khiến người ta xương thịt mỗi thứ một đằng rồi.
Xoảng, phập phập...
Sợi xích thuận lợi quấn lên người Lan Hồng Tuệ, đám shuriken cũng đua nhau đâm lên người nàng, biến thân hình nhỏ nhắn của nàng trở thành con nhím.
Thuận lợi như vậy?
Tên cầm đầu không tin điều đó.
Thủ hạ của hắn nói rằng đây là một Ninja, hơn nữa còn rất lợi hại, nào có ninja lợi hại nào mà phản ứng lại kém như vậy?
Bùm!
Quả nhiên, theo suy đoán của hắn, Lan Hồng Tuệ đột nhiên phát nổ, đám khói tan dần, một khúc gỗ khô khốc bị cắm ngập đủ loại ám khí rơi xuống rồi lăn lông lốc trên mặt đất.
Đối thủ cũng theo đó mà biến mất, một chút khí tức cũng không có, dù cho hắn làm cách nào cảm nhận cũng không được.
Chết tiệt, vốn dĩ là mình trong tối, đối thủ ngoài sáng, bây giờ đã đảo ngược hoàn toàn rồi!
Ẩn giấu cũng vô dụng, hắn dứt khoát hô lên:
- Ngũ Nhẫn! Ả trốn ở đâu?
Một tổ tám người này do hắn cầm đầu, thứ tự từ hắn là Đại Nhẫn cho đến Bát Nhẫn. Ngũ Nhẫn chỉ là một trung nhẫn, nhưng đặc biệt ở chỗ hắn lại là Ninja cảm nhận, cũng là người duy nhất có thể phá thuật ẩn nấp của đối thủ.
Ngũ Nhẫn không đáp, chỉ đề phòng hết nhìn đông tới nhìn tây, cả đội cũng cực kỳ đề phòng cảnh giác, sợ đối thủ bất ngờ tập kích.
- Tam Nhẫn! Cẩn thận!
Ngũ Nhẫn giật nảy mình, hắn vậy mà lại cảm nhận được đối thủ đang ở dưới lòng đất, ngay dưới chân Tam Nhẫn! Chết tiệt, đây là loại thuật quái quỷ gì? Hắn luyện Nhẫn Thuật đã gần năm năm trời, còn chưa nhìn thấy một thứ thuật nào như vậy.
Cũng trách hắn chỉ là ếch ngồi đáy giếng, bản thân hắn cho rằng, nhẫn thuật chỉ có thủy độn mà thôi, không biết trên đời vốn dĩ còn có những loại độn thuật khác.
Và còn cả vô vàn các loại thể thuật, ảo thuật chưa từng xuất hiện nữa
Rào!
Lời của Ngũ Nhẫn vừa dứt, Tam Nhẫn đã không chút do dự nhảy lên, hai bàn tay đột ngột chui lên từ dưới đất cũng chụp vào hư không. Theo đó, thân hình của Lan Hồng Tuệ cũng xuất hiện, hung hăng lao về phía Ngũ Nhẫn. Cả đội ngũ tám tên cũng nghiêm mặt, tên nào tên nấy kết ấn, muốn cản bước tiến của đối thủ lại để giải vây cho Ngũ Nhẫn.
Ngũ Nhẫn cũng hoảng hốt muốn né tránh, nhưng...
Thổ Độn – Thuật tâm trung trảm thủ!
Ngũ Nhẫn đột nhiên cảm thấy hai chân mình bị siết chặt, thân thể cũng không chịu khống chế bị kéo chìm xuống lòng đất, chỉ để lộ cái đầu, hắn cũng vì thế mà không thể giãy dụa được, chỉ có thể bất lực nhìn một cước như trái phá của đối thủ tàn nhẫn nện lên thái dương của mình.
“Binh” một tiếng, Ngũ Nhẫn cảm thấy đầu óc choáng váng, trước mắt tối tăm, hoàn toàn mất đi tri giác.
Thủy Độn – Thiết thủy tiễn.
Thủy Độn – Thủy thanh ba.
Hàng loạt nhẫn thuật thủy độn gào thét lao tới, toàn bộ công kích trúng, mạnh mẽ nhấn chìm Lan Hồng Tuệ. Nhưng đáng tiếc, đó chỉ là một thổ phân thân, thoáng chốc đã biến thành bãi bùn trôi đi theo dòng nước.
Chết tiệt!
Bản thân chúng ta là Ninja, nhưng chưa bao giờ đối đầu với Ninja, cứ cho rằng thủ đoạn của mình đã là hoàn mỹ, không ngờ bây giờ lại bị động thế này!
Ngũ nhẫn là Ninja cảm nhận duy nhất, đã bị hạ gục rồi, phải làm thế nào bây giờ?
Một trong số bảy tên còn lại rục rịch muốn tới xem Ngũ Nhẫn, nhưng bị Đại Nhẫn cản lại:
- Đừng! Tập trung đề phòng, sẵn sàng giải vây cho người khác bất cứ lúc nào. Tất cả cùng tới cứu Ngũ Nhẫn rồi rút lui, lần này gặp phải cao thủ rồi! Yên tâm, hắn chỉ bị đánh ngất đi, chưa chết được!
Cả đám cũng theo đó mà ngừng, mặt đầy đề phòng từng bước từng bước lui lại, trận thế cực kỳ vững chắc.
- Ha ha! Tưởng như thế là có thể ngăn ta lại hay sao?
Một tiếng cười lạnh truyền đến từ phía sau, cả đám ngưng trọng xoay đầu, Lan Hồng Tuệ không biết từ bao giờ đã đứng chặn đường phía sau, thần sắc châm biếm nhìn bọn chúng.
- Các hạ...
Đại nhẫn đang định lên tiếng đàm phán, nhưng hắn còn chưa kịp vào vấn đề, Lan Hồng Tuệ đã một lần nữa lao lên, thân hình nhanh như cuồng phong, công kích thẳng tới kẻ yếu nhất, chính là Bát Nhẫn.
Thủy Độn – Bạo Thủy Trùng Ba.
Đại Nhẫn phản ứng cực nhanh, hai tay kết ấn muốn công kích nàng. Nhưng Lan Hồng Tuệ còn nhanh hơn, thân hình đột ngột trầm xuống, đúng là thuật trọng lực mà nàng đã dùng khi đấu với Quảng đại ca. Hai tay liên tục kết ấn, mạnh mẽ ấn xuống đất.
Thổ Độn – Thổ Lưu Bích!
Một bức tường đất khổng lồ cao năm sáu mét, dày đến hai mét đột ngột dựng đứng trước mặt Lan Hồng Tuệ, mạnh mẽ tiếp nhận, thậm chí là hấp thu thủy độn liên tiếp của bảy người.
Thổ độn, luôn luôn là thủ đoạn tốt nhất để đối đầu với thủy độn.
Rầm!
Công kích qua đi, Thổ Lưu Bích đột nhiên bị đục ra một lỗ lớn, Lan Hồng Tuệ cũng lao mạnh ra ngoài, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn vừa rồi vài phần.
Khoảng cách càng ngày càng gần, cả đám hoảng hốt đua nhau sử dụng nhẫn thuật công kích, nhưng tất cả chỉ đi vào hư vô.
Nhanh!
Quá nhanh!
Trong cuộc đời làm Ninja, cả đám chưa từng gặp phải người nào nhanh đến mức đó.
Bát nhẫn chỉ có thể miễn cưỡng giơ hai tay lên chống đỡ một quyền của đối thủ...
Vụt!
Lan Hồng Tuệ đột ngột biến mất, Bát Nhẫn cũng cảm thấy tiếng gió rít mạnh sau lưng. Hoảng hốt, nhưng hắn không thể phản ứng kịp, một quyền mạnh như trời giáng lao tới, mạnh mẽ nện lên thái dương hắn.
Rào.
Bát Nhẫn,... vậy mà lại biến thành một bãi nước, rơi vãi ra đầy đất.
Lan Hồng Tuệ cũng kinh ngạc một chập, bây giờ nàng mới nhớ ra, đối thủ cũng là Ninja, không phải là dạng “đấm phát chết luôn” như nàng vẫn nghĩ. Trường hợp của Ngũ Nhẫn, chẳng qua là nàng ăn may mà thôi.
Tình hình nhất thời lâm vào giằng co! Lan Hồng Tuệ tạm thời không công kích nữa. Nàng biết, đánh nhanh thắng nhanh với đám người Ninja này là bất khả thi. Mà nếu để kéo dài quá lâu, người bất lợi sẽ là nàng.
Đương nhiên, Lan Hồng Tuệ vẫn nắm rất chắc phần thắng, nhưng thầy Lâm đã dặn, không nên làm tổn thương tính mạng bọn chúng, nàng chỉ sợ đến lúc dùng Bát Môn Độn Giáp, kiểm soát được hay không là rất khó nói.
Thấy Lan Hồng Tuệ không tiếp tục công kích, Đại Nhẫn cũng ra hiệu đám kia ngừng lại. Hắn biết, hôm nay đám người mình không có cơ hội chiến thắng rồi.
Rời đi không thành vấn đề, Đại Nhẫn cũng rất tự tin, nhưng cũng nên nói vài lời đã chứ.
- Các hạ. Ta không biết các hạ học được nhẫn thuật từ đâu, nhưng nhẫn thuật là thuộc về nhẫn tổ, thuộc về tiểu thần nữ! Còn mong các hạ có thể trao trả nhẫn thuật lại cho chúng ta, tránh khỏi việc sau này phải động binh đao. Tuy rằng các hạ rất mạnh, nhưng tiểu thần nữ của chúng ta còn mạnh hơn, chưa kể còn có thần nữ, còn có người khác... Nhẫn Tổ của chúng ta... các hạ có lẽ cũng không muốn chọc phải đâu!
- Vô liêm sỉ!
Lan Hồng Tuệ cười lạnh một tiếng:
- Từ khi nào mà nhẫn thuật thuộc về Nhẫn Tổ các ngươi? Các ngươi có biết người đầu tiên sử dụng nhẫn thuật trên đại lục này là ai không? Còn nữa, tiểu thần nữ của các ngươi là ai? Có giỏi gọi ả ra đây, ta cũng không biết ả là cái thá gì mà dám xưng nhẫn thuật là của mình!
- Lớn mật! Dám sỉ nhục tiểu thần nữ?
Lục nhẫn cực kỳ bức xúc lên tiếng, có vẻ như tiểu thần nữ trong lòng hắn là cực kỳ thần thánh.
Đại nhẫn vẫn chưa nói gì, bây giờ mới lên tiếng:
- Nếu các hạ muốn gặp tiểu thần nữ, vậy được! Ngày hôm nay chúng ta rời đi, ngày sau tiểu thần nữ sẽ dẫn bọn ta tới làm rõ chuyện này với các hạ.
Lan Hồng Tuệ có vẻ vẫn chưa nghe ra vấn đề, nhưng ngồi bên trong, Lê Ân Tĩnh đã lườm Lâm Hàn một cái:
- Xem ra đồ đệ kia của cậu cũng đang ở gần đây! Đúng là vận *** chó!
Lâm Hàn trực tiếp không để ý, tiếp tục vùi đầu ăn.
- Không chỉ có như vậy đâu!
Tuyết Thiên Lăng cũng lạnh lùng lên tiếng:
- Còn có một kẻ khác nữa, một khí tức thật nồng nặc, là loại khí tức mà ta cực kỳ căm thù!
Vừa nói, gương mặt nàng vừa ngẩng lên, ngước nhìn về phía chủ đảo phía Tây, đôi mắt rét lạnh tràn ngập căm thù.
- Là ai? Kẻ nào đã khiến Tuyết tỷ tỷ nhà ta khó chịu vậy, để ta đi đánh hắn.
Lâm Hàn cũng ngừng ăn, miệng đầy dầu mỡ, cực kỳ bức xúc lên tiếng, hơn nữa còn nắm tay lại quyết tâm một cái, rồi còn cầm tay nàng lắc lắc, ra vẻ an ủi.
Tuyết Thiên Lăng dở khóc dở cười, nàng đúng là không có cách nào tập trung vào một chuyện khi ở bên tên khốn này cả.
Khuôn mặt hiền hòa trở lại, Tuyết Thiên Lăng ôn nhu nói:
- Kẻ này... chắc hẳn chàng cũng biết! Là đại ma nữ Tà Tông, kẻ bảy năm trước đã ám toán ta, Tống Huyền Ly!
Khuôn mặt Lâm Hàn cũng lạnh lại.
Tống Huyền Ly?
Một nỗi căm hận từ sâu trong tâm khảm trỗi dậy, di chứng từ chủ nhân cũ thân thể này bắt đầu phát tác! Lâm Hàn thừa kế thân thể này, cũng thừa kế hai chấp niệm của hắn, một là tình yêu sét đánh với Tuyết Thiên Lăng, hai là mối hận khắc cốt ghi tâm với Tống Huyền Ly.
Nhưng ngay sau đó, hắn đã bình phục trở lại, tươi cười tà ác nói:
- Tống Huyền Ly thì Tống Huyền Ly! Ta sợ ả chắc? Hừ hừ Để ta bắt ả lại, lột quần áo nhốt vào chuồng cùng mấy con gì đó đã uống xuân dược, sau đó vứt ra giữa chợ cho bàn dân thiên hạ người ta chứng kiến! Để xem thần nữ Thiên Thánh Tông nó có bộ dạng thế nào...
Vừa nói vừa gian manh xoa xoa tay, khuôn mặt ghê tởm khiến Tuyết Thiên Lăng trực tiếp ôm trán, còn Lê Ân Tĩnh thì tức giận đạp cho hắn hai cái ngã dúi dụi.
Lần này, xem ra người đều đến đủ.
Ta gặp may rồi!