Minh Hư vừa nắm lấy cổ áo “Thịnh Huyền” chạy như bay, vừa cuồng tiếu gằn lên từng câu chữ cực kỳ thâm độc, giống như muốn phát tiết toàn bộ tức giận và uất hận trong lòng hắn ra vậy.
- Ngươi chắc chắn rằng ta sẽ chết?
Bất chợt, một âm thanh bình tĩnh đến lạ thường truyền tới bên tai. Minh Hư kinh ngạc nhìn lại, không biết từ bao giờ, Thịnh Huyền đã hoàn toàn bỏ đi vẻ sợ sệt yếu ớt, thay vào đó là một thần thái tràn ngập tự tin mà châm biếm.
Cười lạnh một tiếng, Minh Hư vốn đang định châm chọc Thịnh Huyền vài câu. Nào ngờ hắn đột nhiên cảm thấy đầu óc mê muội một trận, cảnh vật trước mắt tối sầm, hắn dần dần lạc vào bóng tối.
Không nhiều từ ngữ, Lâm Hàn nhẹ nhàng đặt Minh Hư xuống đất, thân thể hắn cứ như vậy hòa nhập xuống nền đất, giống như chìm xuống nước vậy, một chút dấu tích cũng không có. Ngay vị trí thân thể hắn, dần dần mọc lên một cái mầm non xanh ngắt, tràn ngập sinh cơ.
- Ha… ta ghét nhất là kẻ phát rồ vì tình như ngươi! Coi như vì trả ơn Minh Tú, tốt nhất ngươi nên an nghỉ đi thôi!
Cười nhạt một tiếng, thân ảnh Lâm Hàn lặng lẽ biến thành chính bộ dạng của Minh Hư, bình thản đứng dậy chậm rãi tiến về phía trước.
Còn Minh Hư, hiện tại hắn chưa chết, bởi Lâm Hàn không muốn kinh động đến bất cứ ai. Ai mà biết được Thanh Linh Sơn này có mấy thứ dạng như đèn sinh mệnh hay lệnh bài gì gì đó, người chết là lệnh vỡ đèn tắt hay không? Nhưng Minh Hư chắc chắn cũng không sống được lâu, gốc chồi non kia là một thủ đoạn của Lâm Hàn, nhìn bề ngoài chỉ là một gốc cây bình thường, nhưng có thể trưởng thành rất nhanh bằng cách hấp thu chất dinh dưỡng từ một vật thể nào đó. Trong trường hợp này, Minh Hư chính là một đám phân bón cực kỳ bổ dưỡng cho nó hưởng thụ. Sớm thôi, nhanh thì ba ngày, chậm thì một tuần, Minh Hư sẽ hoàn toàn tan biến trong thiên địa, chẳng còn lại gì khác.
Đến lúc đó, có lẽ mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Hiện tại đã vượt qua được rào cản của trận pháp, Lâm Hàn trở nên ung dung hơn rất nhiều, khác với đứng từ bên ngoài, Byakugan của hắn có thể dễ dàng phát huy từ bên trong trận pháp, rất dễ dàng nắm bắt được những điểm mấu chốt bên trong, những nơi không thể tiến tới. Khiến hắn một đường thuận lợi, không gặp phải cản trở gì.
Lâm Hàn vẫn dùng thuật ẩn thân, lặng lẽ di chuyển trên Thanh Linh Sơn, mặc dù hắn đã biến thân thành Minh Hư, nhưng bộ dạng có thể giống, bản chất khó bắt chước, huống chi hắn mới chỉ tiếp xúc Minh Hư có vài phút? Nghênh ngang đi giữa đường chẳng phải tự tìm vạ sao?
Lâm Hàn từ nãy tới giờ đã trắng trợn khuếch tán tầm nhìn của bản thân ra toàn Thanh Linh Sơn, nhưng không hề bắt được chút tín hiệu nào của Lâm Phong. Sự thực thường khá là khác với mong muốn và suy đoán, Lâm Phong cũng không ở trên Thanh Linh Sơn này.
Nhưng Lâm Hàn vẫn phải tiếp tục tiến bước, hắn muốn lên trên đỉnh Thanh Linh Sơn, thứ nhất, chỉ có vượt qua lối mòn, thông qua đỉnh núi mới có thể tiến vào trong vòng vây, đột nhập vào đại trận, thứ hai, đỉnh Thanh Linh Sơn mặc dù không phải cao nhất, nhưng cũng đứng hàng thứ ba trong chín đỉnh núi hùng vĩ nơi này. Lâm Hàn hiện tại chỉ có hai cơ hội quan sát rộng rãi trong đại trận, phải làm cách nào đó bao phủ tầm nhìn một cách hiệu quả nhất, và lẽ đương nhiên, quan sát từ trên cao là lựa chọn số một, không thể khác hơn.
Lâm Hàn cẩn thận hết sức, một đường tiến tới, không ai có thể phát hiện ra hắn. Nhưng thường thường, trận pháp ro một Võ Thần bố trí chắc chắn sẽ không thể chỉ có một lớp như vậy. Mặc dù Thanh Linh tiên tử cũng không phải người quá am hiểu trận pháp, ngày thường nàng ở đây cũng không có ai dám tùy tiện đột nhập lên Thanh Linh Sơn, vì vậy bình thường không chú ý nhiều đến trận pháp thủ sơn này, nhưng một chút bố trí cũng phải có.
Đường lên núi lúc này cũng đã bị bó hẹp, trở thành một con đường mòn quang đãng cực kỳ, rất khó để tìm ra chỗ ẩn nấp. Ngoài con đường này ra, không còn một lối nào khác có thể đi, bởi toàn bộ phần trên của Thanh Linh Sơn đã bị bao phủ bởi những cơn gió heo may nhè nhẹ. Mặc dù rất nhẹ thôi, nhưng Lâm Hàn cũng không dám chạm tới chúng, không phải hắn sợ bị tổn thương gì, người thường có thể sợ, chứ hắn không sợ, mà là vì Lâm Hàn không muốn bị phát hiện.
Tác dụng lớn nhất của những cơn gió hiu hiu này chính là kiểm soát, bất cứ một ai di chuyển trong vùng đó đều tiếp xúc với gió, dễ dàng bị người thủ trận nắm giữ hành tung. Đệ tử bình thường của Thanh Linh Sơn có thể không lo vấn đề này, nhưng người từ bên ngoài tới như Lâm Hàn lại rất kiêng kỵ. Bởi hắn đã được truyền đạt lại từ Tuyết Thiên Lăng, loại trận pháp này không thể đi bừa, chỉ có những lối định trước mới có thể đi, nếu đi sai, chắc chắn sẽ bị trận pháp báo động, bại lộ hành tung, thậm chí, nếu gặp phải sát trận, có thể có nguy hiểm bị vây khốn!
Hiện tại, lối mòn trước mắt có rất nhiều người đang đứng canh, tuần tra, cực kỳ nghiêm ngặt, cứ cách trăm mét lại có hai người cùng canh giữ, cứ như vậy kéo dài ba dặm. Với tốc độ và tầm kiểm soát của võ giả, trăm mét này là vừa đủ để họ kiểm soát và nắm giữ tình hình.
Dày đặc như vậy? Làm thế nào để vượt qua?
Làm một người đam mê game, đặc biệt còn khá thích những trò chơi thuộc dòng steath, tức là những dòng game lén lút, hơn nữa vì thích Naruto nên cũng có nghiên cứu sơ về Ninja, Lâm Hàn cũng coi như biết phải làm gì để trở thành một kẻ ám sát.
Lén lút là không thể thiếu, nhưng trong trường hợp phòng ngự của đối phương không có kẽ hở thì phải làm thế nào?
Luôn có cách để tạo ra những lỗ hổng! Con người là một sinh vật có tính hiếu kỳ, đặc biệt những kẻ canh gác này thì lại càng hiếu kỳ và cẩn thận mà hiếu kỳ hơn gấp bội!
Trên tay Lâm Hàn phút chốc xuất hiện vài miếng phi châm, hoàn toàn bằng gỗ, giống như những que tăm vậy. Đây không phải là những cái châm gỗ bình thường, mà là Lâm Hàn kết hợp Mộc Độn với thuật hắc ám hành, lại thêm chút thủ đoạn ảo thuật của ma pháp sư. Bị châm này đâm đúng vào huyệt sau gáy, độc tố trong gỗ sẽ làm đảo loạn năng lượng, ở đây là chân khí trong cơ thể đối phương, khiến đối phương nhất thời mất đi lục giác, đồng thời thoáng chốc lâm vào điên cuồng, công kích xung quanh không cần biết địch ta. Đương nhiên, thứ đồ chơi nhỏ này không thể tác động đến ai cũng được, nhưng đối phó với đám tiểu tốt này, như vậy là đủ rồi.
Nấp trong một lùm cây hiếm hoi còn sót lại nơi đầu đường, Lâm Hàn lặng lẽ búng tay một cái.
Phập! Rắc
Hả?
Hai người đệ tử đột nhiên nghe thấy âm thanh thứ gì đó cực kỳ sắc bén đâm lên một cành cây, khiến cành cây đó gãy vỡ trong tức thì. Trong lòng rùng mình, họ cực kỳ đề phòng xoay người lại, nhưng bất ngờ, nơi đó chẳng hề có thứ gì tồn tại.
A…
Hai đệ tử chợt rên lên một tiếng đau đớn, sau gáy cảm thấy nhói lên như bị muỗi chích. Ngay cái khoảnh khắc đó, họ cảm thấy đầu óc mình tối tăm, tri giác mất đi hoàn toàn, một luồng cảm giác hoảng loạn, tràn ngập nguy cơ vây lấy cõi lòng họ. Hai đệ tử cực kỳ kinh sợ công kích xung quanh, hoàn toàn không theo chiêu thức lộ số gì, thuần túy là đánh loạn.
Tình hình nơi đây, các đệ tử phía trên cũng nhìn thấy. Trong lòng cảm thấy khó hiểu, hai vị sư huynh đệ lại mâu thuẫn cái gì vậy? Dù sao kinh nghiệm của họ còn khá ít, thoáng chốc đã bị dẫn dụ sáu người chạy tới với ý đồ ngăn cản.
Vừa tiến lại gần, thấy hai vị sư đệ đang khua khoắng loạn chân loạn tay, trên mặt tràn ngập hoảng hốt, thần thái lại cực kỳ tán loạn, rõ ràng là dấu hiệu trúng phải khống chế của người khác. Đám đệ tử này cũng đã trải qua huấn luyện, không phải dạng ngu ngốc cái gì cũng không biết, thoáng chốc đã huýt sáo ầm ỹ, báo động khiến cả dặm đường núi kinh động.
Chính là lúc này!
Hai tay hợp thành ấn Tỵ, trên mép Lâm Hàn là nụ cười nhênh nhếch tự tin.
Thuật Mộc phân thân!
Hắn không nóng, Thanh Linh Sơn bình thường chắc chắn cũng có kẻ xâm nhập, nếu không cũng không đến mức phải canh phòng nghiêm ngặt như vậy. Nếu thế, việc có người xâm nhập sẽ không tạo nên động tĩnh gì quá lớn, đến mức cả ngọn sơn phong phải nhốn nháo kinh động.
Trong cái cảnh các đệ tử nghiêm nghị trừng căng mắt dò xét xung quanh, một thân ảnh gầy gò mảnh mai đột ngột chui ra từ lùm cây, một cước lạnh lùng đạp bay tên đệ tử đứng gần nhất, chỉ một đòn duy nhất đã phế đi năng lực hành động của hắn.
Sáu người, phút chốc chỉ còn năm, các đệ tử hơi ngẩn ra trong chốc lát, nhưng không hề có chút hoảng loạn nào, một người trong số đó nghiêm nghị quát: “Ngũ hành kiếm trận”.
Trong mắt người kia cũng tỏa ra chút kinh ngạc, quả nhiên đệ tử Võ Đạo Môn rất có tố dưỡng, ngay cả những đệ tử tầng thấp như vậy cũng có khả năng và tố chất tâm lý quá tốt! So với các loại binh tôm tướng cua đầy vẻ não tàn gặp chuyện là hoảng loạn chạy tứ tán trong các tiểu thuyết thì đủ khác một trời một vực.
Không thể không nói, dù bất mãn với Võ Đạo Môn thế nào đi nữa, Lâm Hàn cũng phải bội phục họ về khoản lựa chọn và điều giáo đệ tử này.
Thực ra, đó là Lâm Hàn đánh giá nhầm mà thôi, đây là môn hạ của Võ Thần Thanh Linh tiên tử, đương nhiên tố chất phải hơn xa những nơi khác. Chứ trong Võ Đạo Môn này cũng không thiếu sơn môn có đệ tử tố chất thấp đến đáng thương, đặc biệt là những sơn môn có lịch sử chưa tới trăm năm thì khác thêm bết bát. Nhánh của Phong Sương tiên tử mặc dù cũng mới thành lập, nhưng coi như ngoại lệ.
Cười lạnh một tiếng, khinh thường nhìn kiếm trận năm người tràn ngập tính bao vây của các đệ tử, người kia đạp mạnh một cái xuống đất, thân hình nhanh như chớp lùi lại, mười bước, vượt quá tầm công kích của kiếm trận.
- Ngăn ả lại! Không thể để ả chạy trốn!
Thấy người kia không đánh chỉ lui, một trong số năm người lớn tiếng quát.
Chỉ là… sao lại là ả?
Thực tế, năm đệ tử không hề để ý, một thân ảnh khác ngay từ lúc họ còn chưa phát hiện ra dị thường đã lặng lẽ luồn ra phía sau, ngược hướng họ di chuyển chạy lên trên.
Thấy năm người truy đuổi không buông, kẻ được gọi là “ả” kia cũng có chút nổi giận, một lần nữa lui lại, chakra trên người hắn bộc phát mạnh mẽ, hai tay liên tục kết ấn, cuối cùng vỗ mạnh vào nhau, những làn sóng nước vậy mà hư không xuất hiện, mang theo xung lực cuồng bạo, thoáng chốc bao phủ toàn bộ năm đệ tử.
Thủy Độn – Thủy Thanh Ba!
Năm người kia cũng là kẻ trụ cột vững chắc, thoáng chốc đã liên hợp lại một chỗ, người sau áp tay lên người trước, vận công xuống tấn bám vững trên mặt đất, vững vững chãi chãi trụ lại trước công kích bất ngờ của Lâm Hàn.
Đương nhiên, đó là do Lâm Hàn không hề dùng toàn lực, nhẫn thuật dạng này… hắn mới chỉ hạn chế cường độ ở mức Thượng nhẫn mà thôi!
Nhưng kể cả như vậy cũng không phải năm tên đệ tử mới chỉ Võ Tôn này có thể chống đỡ, công kích này thậm chí còn vượt qua sức mạnh của một Võ Hoàng!
Quả nhiên, qua năm giây chống đỡ, Lâm Hàn đột nhiên tăng mạnh chakra, Thủy Thanh Ba dùng áp lực gấp bội ập tới, hai tên đệ tử đứng đầu tiên không chịu nổi áp lực kinh khủng như thác trời ngàn dặm xối tới như vậy, phút chốc hộc máu tán lực. Ba người phía sau biến sắc, áp lực tăng lên gấp đôi, chỉ trong tích tắc đã bị dòng nước đánh bay về phía sau, mắt mũi miệng đều ngập chìm trong nước.
- Sư huynh! Sư huynh! Không ổn rồi, có cường địch đột nhập, năm vị sư huynh không chống đỡ được nữa rồi! Mau tới giúp bọn họ đi thôi!
Lúc này, Lâm Hàn trong bộ dạng của người đầu tiên bị đánh ngất cũng chọn đúng thời cơ chạy tới, lớn giọng hô hoán thông báo cho người cách đó gần nửa dặm. Lúc này, những đệ tử đứng từ xa vốn chưa hiểu sáu người kia rời vị trí làm gì cũng đã nhận được báo động có địch tập của họ, đồng thời cảm nhận được sức tàn phá kinh khủng của Thủy Thanh Ba, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Sư đệ, chúng ta đã biết, thực lực của người đó thế nào?
Lâm Hàn bắt chước vẻ mặt của mấy người kia, nghiêm trọng nói:
- Rất mạnh, ít nhất phải ngang ngửa với mấy vị sư thúc bá!
Mấy vị sư thúc bá?
Trong lòng hai đệ tử này rùng mình, mấy vị sư thúc bá của họ đều là đồ đệ của Thanh Linh tiên tử, chỉ có cá biệt hai người sở hữu tu vi Võ Thánh, còn lại đều là Võ Đế, nhưng kể cả là Võ Đế cũng đủ khiến trong lòng bọn họ như tảng đá bị đè nặng!
Biết bản thân mình không phải đối thủ, bọn họ nhanh chóng phát ra tín hiệu khẩn cấp, đồng thời không chút do dự lao xuống, mặc dù không địch lại cũng phải tham dự cầm chân lấy kẻ địch, chờ các vị tiền bối tới. Đồng thời tìm hiểu rõ xem kẻ nào gan lớn bằng trời dám tới khiêu khích Thanh Linh Sơn?
Hừ hừ… mấy sơn phong khác ngày thường vẫn nhằm vào Thanh Linh Sơn bọn họ, nhưng lần nào cũng không nắm được thóp, lần này chắc chắn phải bắt sống được kẻ kia!
May mắn cho Lâm Hàn, Võ Đạo Môn này ngày thường cũng không có yên bình như vậy. Nói là một Môn, chi bằng nói rằng đây là một khu vực sùng Võ Đạo được chiếm cứ bởi nhiều sơn phong khác nhau thì đúng hơn.
Bằng chứng chính là Chưởng Môn Lệnh, nếu là một Môn, vậy thì làm gì có nhiều chưởng môn như vậy? Làm gì có nhiều Chưởng Môn Lệnh như vậy?
Lâm Hàn đã từng nghe Tuyết Thiên Lăng miêu tả, hắn tưởng tượng Võ Đạo Môn này là một cái giang hồ Trung Nguyên trong tiểu thuyết Kim Dung vậy, người thường chỉ biết thiên hạ bó hẹp trong vùng mà Võ Đạo Môn kiểm soát, cùng lắm là biết đến rừng rậm Táng Hồn. Trong cái khu vực này các môn các phái mọc san sát, cạnh tranh đấu đá nhau như cơm bữa, nhưng người lãnh đạo cao nhất thì lại đều nhất trí đối phó bên ngoài. Tám ngọn sơn phong trấn thủ đại trận bát quái này thì lại là tám môn phái mạnh nhất, cũng là cao tầng, là “minh chủ” của toàn bộ cái “võ lâm” này.
Cả Võ Đạo Môn này chỉ có mối liên kết với nhau qua các bậc cường giả Võ Thần, còn bọn tiểu bối vô tri thực tế còn cho rằng trên đời này chỉ có sơn môn của mình là nhất, thậm chí đôi khi không biết tới Võ Đạo Môn. Và đương nhiên cũng chẳng có tình đồng môn quỷ quái gì giữa sơn phong này và sơn phong khác. Chỉ khi có thiên phú hoặc tu vi tới một mức nhất định, bọn họ mới có thể tiếp xúc đến những kiến thức này.
Lâm Hàn là người ngoài, không thể hiểu tình hình cụ thể của Võ Đạo Môn, nhưng đại khái cũng hiểu được nhận thức của đám đệ tử này là như thế nào. Không ăn thịt heo thì cũng nhìn qua heo chạy mà.
- Hai vị sư huynh, mau xuống trợ giúp, ta tiếp tục lên thông báo cho mọi người!
Lâm Hàn sốt sắng hô một tiếng, sau đó vội vội vàng vàng chạy tiếp lên phía trên, hai vị sư huynh kia trầm trọng nhìn nhau một cái, không chút do dự lao xuống với tốc độ nhanh nhất, muốn toàn lực ngăn cản kẻ đột nhập kia lại.
Họ lại không để ý, vị sư đệ kia lúc này đang che giấu nụ cười nhếch mép trong bóng tối, trò này, đông phương gọi là điệu hổ ly sơn, phương tây gọi là “lure”, còn người Cửu Long thì đơn giản đó là đánh lạc hướng!
Nhưng trên đời này, làm gì có ai đánh lạc hướng hoàn hảo được như Lâm Hàn? Một người mà có thể đảm nhiệm việc của hai ba người một lúc đây? Đó mới là sự đáng sợ và quỷ dị của tam thân thuật, sự kỳ dị của Ninja!