Vừa về tới phủ thành chủ, chạm mông xuống ghế, Lâm Chấn Sơn đã tức giận trừng mắt vểnh râu, vỗ mạnh xuống bàn quát lên:
- Đường đường cùng mang họ Lâm, không lo nghĩ cho Lâm tộc cũng thôi đi! Không ngờ lại hạ đao tương tàn! Nhất là trong thời điểm cần các ngươi xuất lực như bây giờ! Khốn kiếp, các ngươi có biết có bao nhiêu thế lực đang nhìn chằm chằm vào cái thành Băng Nguyên này không hả? Nơi đây bây giờ là một mỏ tiên thạch duy nhất, khổng lồ nhất trong mười vạn năm gần đây có biết không hả?
Lâm Thế Hùng hổ thẹn cúi đầu, không dám nhìn ông nội. Còn Lâm Hàn, hắn cũng cúi đầu, nhưng là để che giấu cảm xúc của mình.
Lâm Hàn hắn chưa từng cho rằng mình là người của Lâm gia! Hắn mang họ Lâm, nhưng Lâm gia thì liên quan gì đến hắn? Chẳng thế mà hắn ẩn giấu bản thân, mục đích chỉ là để họ Lâm không quan tâm đến hắn, bỏ mặc hắn. Hắn không muốn những kẻ không liên quan đứng trên đầu mình!
Khốn kiếp! Lại còn bắt ta lo nghĩ cho Lâm gia? Lo nghĩ cái con khỉ! Chuyện của Lâm gia các người thì liên quan gì đến ta?
Mặc dù Lâm Hàn cúi đầu, cố gắng che giấu cảm xúc, nhưng Lâm Chấn Sơn cũng là một lão cáo già thành tinh, dễ dàng nhận ra sự dị thường của hắn. Lão trừng mắt hỏi:
- Làm sao? Ngươi còn bất mãn? Chẳng nhẽ ta nói không đúng? Ngươi giấu giấu diếm diếm cái gì? Cảm giác giả heo ăn thịt hổ thích lắm hả? Rõ ràng có năng lực, lại ra vẻ vô dụng làm cái gì?
Lâm Hàn giật mình, không ngờ lão già này lại nhìn ra mình bất mãn. Nhưng nếu đã lộ, hắn cũng chẳng thèm giấu diếm nữa. Lâm Hàn cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nhất trả lời:
- Tôi họ Lâm! Nhưng Lâm gia thì liên quan gì đến tôi? Từ nhỏ tới giờ không sống ở Lâm gia, tôi vẫn có thể sống tốt! Lúc tôi là kẻ vô dụng, tại sao không thấy người Lâm gia nào để ý? Bây giờ nhìn thấy có giá trị lợi dụng thì lại lôi cái “trách nhiệm” gia tộc nào đó ra, rồi nói như xuất lực là trách nhiệm của tôi vậy hay sao? Hắc,… ông cũng nói hay thật!
Lâm Hàn không hiểu, trong lòng tại sao lại nổi lên cái cảm giác khó chịu như thế! Kể cả kiếp trước hay kiếp này, hắn đều không thích bị ràng buộc! Hắn là một người hiện đại, trong xương tủy luôn có một chút gì đó gọi là “tiêu dao du”. Hắn yêu tự do, thích hòa bình, và hắn vẫn luôn cố gắng mạnh lên từng ngày để có thể bảo vệ hai điều đó!
Nhưng thật tiếc, hắn vẫn chưa đủ mạnh, chưa đủ mạnh để thoát khỏi cái gông xiềng này! Lâm gia… cụ thể là Lâm Chấn Sơn đã chú ý đến hắn, hơn nữa còn để lão già này bắt được! Lâm Hàn bất giác nổi lên một ngọn lửa giận trong lòng!
Hắn còn việc cần làm, hắn có kế hoạch của hắn, hắn còn cần đi tìm lại người mà hắn yêu! Hiện giờ lại thêm một Lâm gia, những kẻ chưa từng cho hắn cái gì, nhưng lại đòi hắn cống hiến sức lực, vậy bọn họ để kế hoạch của hắn đi đâu?
Vì cái gì?
Chỉ vì ta mang họ Lâm hay sao?
Bốp!
Lâm Hàn trúng một cái tát trời giáng.
Nhưng hắn không tránh, không né, thậm chí cũng không oán hận gì, có chăng chỉ là khó hiểu.
Bởi người tát hắn là Lâm Tuyệt, cha ruột của hắn.
Tát Lâm Hàn xong, Lâm Tuyệt chợt cúi sâu người, hạ giọng nói với Lâm Chấn Sơn:
- Xin nhị trưởng lão thứ lỗi! Chuyện này hoàn toàn là lỗi của Lâm Tuyệt, là ta dạy con không tốt! Là ta không cho hắn biết sự thật về Lâm gia, sự thật về bản thân ta. Khiến hắn sinh lòng bất mãn, lại từ chối Lâm gia bằng cách tự che giấu bản thân!
Lâm Hàn im lặng đứng đằng sau, trong lòng nổi lên chút nghi hoặc.
Hôm nay, chỉ trong một ngày, đã có quá nhiều bí mật động trời phơi bày ra trước mặt hắn. Hiện tại cha hắn lại nói đến “sự thật của Lâm gia”! Lâm Hàn nhất thời thấy tò mò, đồng thời cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Hôm nay là ngày mà bí mật bị bật mí hay sao?
Đồng thời, Lâm Hàn cũng bắt đầu thấy, có lẽ mình đã hiểu sai một số chuyện. Nhưng kể cả như vậy, Lâm Hàn cũng không thể nghĩ ra bất cứ lý do gì để tự mình ràng buộc mình vào một gia tộc lớn như vậy.
Hắn ghét đại gia tộc, quá nhiều quy củ, quá nhiều ràng buộc, quá nhiều những chuyện trời ơi đất hỡi xen vào cuộc sống của hắn! Kiếp trước Lâm Hàn đã từng một lần bị ép vào khuôn khổ như thế, cái cảm giác khó chịu khi bị ép vào quy củ như vậy cho đến giờ hắn vẫn không quên.
Lâm Tuyệt nghiêm mặt xoay người lại, nhìn thẳng Lâm Hàn, từ tốn giải thích:
- Hàn, từ nhỏ tới giờ, con vẫn luôn là đứa mà ta phải lo lắng nhất. Ta vẫn luôn cho rằng, con chỉ là thằng bé yếu đuối, vô dụng, cả đời con cũng chỉ có thể làm chính trị, thứ chức nghiệp hèn mọn chuyên khom lưng cúi người, mất tự trọng nhất trên đại lục. Vì vậy, ta cũng bỏ lơ, không cho con biết sự thật của ta, sự thật của Lâm gia.
- Ta biết, bây giờ con đã sinh lòng khác, cũng không muốn dính phải bất cứ ràng buộc gì. Từ ánh mắt con, từ thái độ của con từ lúc con trở về, ta biết con rất phản cảm với lễ nghi, quy củ, ràng buộc, trách nhiệm, con không muốn chạm tới gia tộc lớn như Lâm gia, bởi những thứ này ở đó còn nhiều hơn. Nhưng hãy nghe ta nói một lần, ta vẫn hy vọng con có thể tới Lâm gia!
- Bởi Lâm gia cũng không giống như con nghĩ!
Không giống như mình nghĩ?
Vậy là sao?
Chẳng phải là một gia tộc lớn, nhưng tổ chức theo kiểu triều đình! Gia chủ là hoàng thượng, cấp dưới là các quan lại, quan nhỏ phải quỵ lụy quan to, cúp đầu làm săn hay sao?
Nhìn thấy ánh mắt không cho là đúng của Lâm Hàn, Lâm Tuyệt cười nhẹ giải thích:
- Lâm gia! Gọi là một gia tộc, nhưng thực chất, chúng ta là một tổ chức! Hơn nữa còn là loại tổ chức tự do và có tính quy nạp nhất trên đại lục này!
Tổ chức?
Lâm gia là tổ chức?
Nói đùa gì vậy?
Lâm Hàn kinh ngạc, từ bao giờ mà một gia tộc lại biến thành tổ chức như vậy?
- Con có biết lịch sử của Lâm gia không?
Lâm Hàn lắc đầu, hắn chưa bao giờ để tâm đến mấy thứ loạn thất bát tao như thế.
Lâm Tuyệt gật đầu, giống như đã biết từ trước, hắn từ từ giải thích:
- Mấy vạn năm trước, khi mười lăm vị cường giả chung tay sáng lập ra học viện Cửu Long này, lúc đó còn chưa có Lâm gia chúng ta.
- Lúc ấy, vùng hồ nước phía Đông thành Cửu Long vẫn là vùng đất hoang dã của Ma Thú, là địa bàn của rừng rậm Táng Hồn. Và trên mảnh đất ấy, có một bộ lạc dã nhân, ngày ngày vẫn đi săn, chống chọi với thú rừng, dần dần tạo nên địa vị bá chủ, chiếm lĩnh cả một vùng hồ nước rộng lớn.
- Quy luật tự nhiên, ở đâu có sinh linh, ở đó có tranh đoạt! Lúc đó, Vũ Long, một trong ba long thần của Long tộc lúc bấy giờ không biết nhận được thông tin từ đâu, chợt chạy tới nói muốn thu phục bộ lạc kia, để bọn họ làm nô cho hắn.
- Người của bộ lạc tất nhiên không chịu, cuối cùng bị Vũ Long thẳng tay đồ sát, chết trên mười triệu người, mùi máu lan tỏa khắp hồ nước. Lúc ấy, ba vị Võ Thần của học viện Cửu Long chạy tới, đánh đuổi Vũ Long, cứu được bộ lạc kia.
Vì tỏ lòng cảm kích, bộ lạc dã nhân kia dùng thân phận bá chủ vùng hồ nước, mang theo lãnh địa, từ bỏ địa vị ở rừng rậm Táng Hồn, gia nhập vào học viện Cửu Long với tư cách những thành viên đầu tiên!
Cao tầng của rừng rậm Táng Hồn tất nhiên không chịu, kéo tới đòi người, đòi đất! Nhưng cuối cùng lại kiêng kỵ sức mạnh của mười lăm vị cường giả cấp Thần, hai bên đạt thành thỏa thuận. Vùng hồ nước này cùng với bộ lạc dã nhân kia, rừng rậm Táng Hồn không truy cứu, nhưng từ nay học viện Cửu Long không được phép thu nhận bất cứ quần cư nào từ rừng rậm, cũng không được phép xâm lấn thêm một tấc đất nào của rừng rậm Táng Hồn! Nếu không rừng rậm Táng Hồn sẽ tử chiến với học viện bằng mọi giá, đòi lại tất cả những gì đã “cho mượn”!
Tất nhiên, đây là lời đe dọa hay thật thì không biết, nhưng hai bên đều rất biết điều, chấp hành đúng những gì quy ước. Có lẽ cũng là vì thực lực hai bên đều không chênh lệch nhau bao nhiêu.
Và bộ lạc dã nhân kia… mặc dù đã từ bỏ chữ “dã”, trở thành “người” chân chính, nhưng vì để nhớ kỹ nguồn gốc của mình, đồng thời nhớ kỹ những bài học khi bị áp bức ngoài tự nhiên, bộ lạc đó tất cả đều lấy họ Lâm, tập hợp lại thành một tập thể, gọi chung là Lâm tộc! Sau này, khi được nhiều thế lực biết đến hơn, mới dần dần đổi thành Lâm gia!
- Ở Lâm gia, tất cả đều nói chuyện bằng năng lực, có năng lực thì được trọng dụng, không có năng lực thì được giao những việc nhỏ hơn, dễ hơn, vốn dĩ không có con cháu dòng chính và dòng thứ. Đó là tôn chỉ đầu tiên của Lâm gia: “Tất cả mọi người đều bình đẳng về cơ hội!”
- Cha con là kẻ vô dụng, không nắm bắt được cơ hội, chỉ làm được đến thế này. Nhưng bao nhiêu năm qua, Lâm gia vẫn đưa cho chúng ta những trợ giúp nhất định, vẫn luôn quan tâm đến một nhà bốn người chúng ta! Con nghĩ rằng những đan dược cải tạo kinh mạch trước đây cho con ta lấy từ đâu ra? Những công pháp mà con đã từng thử ta lấy từ đâu ra? Lâm gia vẫn luôn để tâm tới từng thành viên trong tộc, nếu không em trai con làm sao có thể được phát hiện sớm đến vậy, đạt được tài nguyên tu luyện tốt như vậy?
- Lâm gia chúng ta không có cùng một tổ tiên, ngay từ đầu đã là hải nạp bách xuyên rất nhiều tộc khác nhau trong cùng một bộ lạc, vì vậy cũng không có quan niệm quá mạnh về huyết thống, lịch sử của Lâm gia cũng rất mỏng, vài vạn năm mà thôi, cũng không truyền thừa quá nhiều những thứ quy củ lễ nghi rườm rà, giống như các gia tộc có truyền thống lâu đời khác.
---
Lâm Chấn Sơn cũng bắt đầu hiểu được Lâm Hàn đang nghĩ gì, lão nhanh chóng tiếp lời:
- Ta hiểu rồi! Hiện giờ ngươi cũng không có lòng trung thành hay tình cảm gì đáng nói với Lâm gia. Nhưng trường hợp như ngươi cũng không phải là ít. Lâm gia có thể cho con ưu đãi rất lớn, tài nguyên tu luyện, điều kiện tu luyện. Lâm gia cũng có thể cho ngươi thân phận, để ngươi có thể lợi dụng sức mạnh của cả bộ tộc, hơn nữa cũng không hạn chế tự do của ngươi. Việc mà Lâm gia cần, đó là ngươi tu luyện cho tốt, sau đó giúp đỡ Lâm gia những lúc cần thiết mà thôi!
Đây là đang dụ dỗ sao?
Dùng tình thân, lại thêm lợi dụ, không thể không nói, điều kiện mà Lâm Chấn Sơn đưa ra rất mê người, Lâm Hàn đã động tâm lắm rồi.
Hắn gia nhập học viện Cửu Long là vì cái gì? Chẳng phải vẫn là hai chữ “tài nguyên” hay sao?
Quan trọng hơn, từ ánh mắt của Lâm Tuyệt, Lâm Hàn có thể thấy được, cha mình rất có tình cảm với Lâm gia này. Gần như là một khao khát cháy bỏng được trở về Lâm gia, Lâm Tuyệt muốn gắn bó với Lâm gia, và hắn mong Lâm Hàn cũng là như thế. Kể cả có là gắn bó bằng lợi ích, nhưng cũng còn tốt hơn là đi lại ngoài kia, rồi lại gia nhập vào một thế lực khác.
Trong tâm trí của Lâm Tuyệt, một người trước sau cũng phải gia nhập vào một thế lực nào đó. Không cầu thế lực ra tay bảo vệ, chỉ cần mượn uy thế lực đó, để tránh những kẻ khác suốt ngày tới làm phiền, với ý đồ chiêu mộ mà thôi. Bởi nhiều khi, các thế lực không chiêu mộ được một người, chuyện họ muốn làm nhất đó chính là “tiêu diệt”!
Và trong tất cả các loại thế lực lớn, Lâm gia là dễ dàng gia nhập nhất, cũng dễ đạt được tín nhiệm nhất, đơn giản, bởi hắn tên “Lâm” Hàn! Lâm Tuyệt thực chất cũng không phải nô bộc được mua từ bên ngoài như hắn vẫn luôn tuyên truyền, mà là hắn thực sự mang họ Lâm, cũng xuất thân từ trong Lâm gia. Chẳng qua, chính hắn cảm thấy năng lực của mình đã làm nhục xuất thân đó, nên mới tự tiện hạ thấp chính mình mà thôi.
Trên hết, Lâm Tuyệt thấy được, với cá tính “tiêu dao” mà Lâm Hàn đang biểu hiện, bất cứ một thế lực nào trên đại lục này cũng không thể phù hợp với hắn. Chỉ có duy nhất Lâm gia, một tổ chức không quá hạn chế tự do của thành viên, một tổ chức chỉ coi trọng năng lực, không coi trọng thân phận thế này mới là phù hợp với hắn nhất.
Ít ra, Lâm Tuyệt cho là như thế!
Còn trong lòng Lâm Chấn Sơn, lúc này hắn còn nóng ruột hơn bất cứ ai khác.
Hơn tất cả những người ở đây, hắn biết ý nghĩa của một kẻ như Lâm Hàn là như thế nào.
Bởi sự xuất hiện của mỏ tiên thạch thành Băng Nguyên, cả đại lục gần như đã nháo thành một đoàn. Lại thêm Thần Tướng Chiến Quốc châm ngòi thổi gió, chiến tranh thậm chí có thể diễn ra bất cứ lúc nào. Và Học viện Cửu Long, chủ nhà lần này chắc chắn sẽ thiệt hại nặng nhất!
Bởi vậy, để giải quyết trong hòa bình, bảy thế lực lớn đều đã bắt tay tạm thời, dùng phương pháp “văn đấu” để xử lý sự kiện lần này.
Và Lâm Hàn lại xuất hiện trước mắt Lâm Chấn Sơn vào ngay thời khắc này. Tu vi cao, tuổi vô cùng trẻ, thủ đoạn kỳ dị đến mức chính Lâm Chấn Sơn cũng không thể nhìn thấu. Lâm Hàn hội tụ đủ tất cả những yếu tố mà Lâm gia cần để tăng tỷ lệ chiến thắng, vì vậy, ý nghĩa của hắn vào thời khắc này thật sự rất trọng đại!
Bên phía Uy gia đã tìm được đại tiểu thư của họ, Lâm Chấn Sơn đã nhìn thấy, chẳng lẽ Lâm gia chúng ta lại thua kém bên đó hay sao? Hơn nữa, còn rất nhiều, rất nhiều các thế lực đáng gờm khác, vì vậy, Lâm Chấn Sơn muốn lôi kéo Lâm Hàn bằng mọi giá!
Lâm Hàn trầm mặc.
Nửa giờ sau.
Trong sự mất kiên nhẫn của Lâm Chấn Sơn, cơn buồn ngủ của Lâm Thế Hùng, sự sốt ruột của Lâm Tuyệt, Lâm Hàn nhẹ nhàng mở lời:
- Tôi có điều kiện…