Qua mấy ngày nghiên cứu, Lâm Hàn cũng coi như nắm giữ được ngọn nguồn của trận pháp kia. Không, nói cho đúng thì phải là ma pháp trận!
Nói về ma pháp trận, Lâm Hàn mặc dù cũng học được một hai từ Lê Ân Tĩnh, nhưng hắn cũng không có rõ lắm ma pháp trận và trận pháp khác nhau ở điểm nào. Nói cho cùng hắn cũng chỉ là người ngoại đạo mà thôi.
Hắn chỉ biết, ma pháp trận là do ma pháp sư sáng tạo và sử dụng, vì vậy có tính nguyên tố rất mạnh, thường lợi dụng các quy luật của nguyên tố để tạo nên kỳ hiệu của ma pháp trận. Còn trận pháp thì bắt nguồn từ luyện khí sĩ thời thượng cổ, vì vậy phải vận dụng rất nhiều quy luật về trời đất, hay nói đúng hơn là hợp “đạo”, việc này có liên quan đến cửu cung bát quái, tự tượng thái cực… Lâm Hàn cũng không nghiên cứu sâu.
Nhìn chung, trong mắt Lâm Hàn, ma pháp trận và trận pháp đều là “trận”, bình thường đều có thể nhìn xuyên. Chỉ là, trong trường hợp lần này, byakugan thất bại là do ma pháp trận này vốn dĩ là khắc tinh của nó.
Ma pháp trận hệ Quang!
Lâm Hàn đã từng có duyên đối kháng với ma pháp sư hệ quang một lần, là trong một trận thi đấu bảy năm trước. Còn nhớ, người đó là một cường giả cấp Thánh, vận dụng ma pháp hệ quang cực kỳ tinh diệu, khiến lúc đầu Lâm Hàn còn không biết đường nào mà lần. Hơn nữa hệ quang của hắn còn biến dị thành hệ Từ, thậm chí còn có thể vận dụng cả tia tử ngoại, khiến Lâm Hàn thân trong lĩnh vực của hắn không ngừng bị từ trường hủy hoại. Còn may mà hắn nhanh trí, lợi dụng thủy độn tạo môi trường, nhờ đó soi rõ đường khúc xạ của ánh sáng, một lần ấn thuật thức phi lôi lên người đối thủ, xuất kỳ bất ý dùng phi lôi thần trảm mà chiến thắng.
Ma pháp trận trước mắt mặc dù không có biến dị khủng bố như vậy, nhưng hiển nhiên cũng là một ma pháp trận rất cao cấp, ánh sáng hoàn toàn bị vặn vẹo, khiến người bên ngoài không thể tiếp nhận hình ảnh bên trong. Byakugan của Lâm Hàn mặc dù lợi hại, nhưng nhìn chung cũng chỉ là một loại nhãn thuật thu thập hình ảnh, nếu ánh sáng đã bị vặn vẹo như vậy, hắn cũng không có cách nào nhìn xuyên qua.
Trực tiếp thu thập tình báo hiển nhiên không khả thi.
Phương án tiếp theo! Trà trộn vào bên trong, tìm kiếm cơ hội phục kích!
Vẫn không khả thi.
Nếu bên ngoài có ma pháp trận lợi hại như vậy thủ hộ, khó nói bên trong không có cao nhân. Lâm Hàn mặc dù tự tin về khả năng ẩn nấp của mình, nhưng nhiều lúc, người ta cũng không chỉ dựa vào tu vi để phát hiện hắn! Giống như những người có “nghiệp vụ” trên trái đất, mặc dù không có khả năng đặc biệt gì, nhưng chỉ nhờ vào trí tuệ và sức quan sát có thể dễ dàng nhận ra được những kẻ có hiềm nghi.
Biến hóa thành đồ đạc theo người khác tiến vào hiển nhiên cũng không ổn. Hắn đã thấy đám Bạch Thi Dao trước khi tiến vào đều bị một đoàn “ma ma” kiểm tra toàn bộ thân thể từ trên xuống dưới, đến đồ lót còn phải cởi để kiểm tra, ngoài quần áo, hoàn toàn không thể mang đồ lạ vào bên trong.
Phương pháp dùng thủ đoạn để lén lút tiến vào đã không được, Lâm Hàn chỉ có thể nghĩ đến một phương thức khác!
Con người!
Dù có canh phòng nghiêm mật tới đâu, Trịnh Vũ vẫn phải tiếp xúc với người khác! Nói gì đến hắn còn hay tổ chức tiệc tùng như vậy? Số người hắn cần tiếp xúc hiển nhiên không ít!
Một tuần nay, Lâm Hàn đã lặng lẽ quan sát những đối tượng có ra vào chủ trướng, trong đó có cả Bạch Thi Dao, một kế hoạch đã dần dần khắc họa trong đầu hắn.
Mà trong đó, Bạch Thi Dao chính là một mắt xích quan trọng nhất!
Qua quan sát của Lâm Hàn, Bạch Thi Dao này mặc dù sống trong môi trường đầy ong bướm và dối trá, xung quanh toàn một đám đàn ông luôn nhìn chằm chằm vào nàng, nhưng cô nương này trước sau vẫn giữ vững bản tâm, luôn kiên định mong muốn có một ngày thoát khốn!
Nàng là một con chim bị nhốt trong lồng, nhưng luôn ngước lên trời xanh mong ngóng ngày được tự do! Nếu cho nàng cơ hội, chắc chắn nàng sẽ hết sức đánh cược một lần, hơn nữa còn không chút ngần ngại mà hãm hại Trịnh Vũ! Bởi Lâm Hàn nhìn ra được, Bạch Thi Dao vẫn luôn căm hận Trịnh Vũ, căm hận những kẻ giam cầm nàng, hơn nữa còn mang nàng ra làm trò tiêu khiển giống hiện tại.
Người như nàng, hiển nhiên dễ thuyết phục hơn rất nhiều so với những kẻ khác!
…
Lại một ngày nữa qua đi, Lâm Hàn lại nghe thấy tiếng cãi vã chửi bới quen thuộc bên ngoài trướng bồng. Qua một hồi lâu, cuối cùng chốt lại bằng câu nói lạnh như băng của Bạch Thi Dao:
- Trời đã muộn, Thi Dao muốn nghỉ ngơi, mong hai vị tướng quân trở về đi thôi! Ý của hai vị, Thi Dao xin nhận, nhưng quà thì miễn đi thôi!
Lời của nàng không những không chấm dứt chiến tranh, ngược lại còn khiến hai vị “tướng quân” nổi khùng, kẻ này đổ lỗi người kia làm giai nhân tức giận, người kia đổ lỗi kẻ này ngang ngược làm hỏng việc của bản thân…
Bạch Thi Dao mệt mỏi về trướng bồng, trước cửa đã có một người chờ sẵn từ bao giờ, giọng điệu chua chua mỉa mai nói:
- Bạch trưởng cơ, Bạch đại tỷ, không cần nói một câu cũng khiến hai vị tướng quân quyền quý phải phát điên phát rồ, nhao nhao lên cắn nhau, ngươi cũng thật lợi hại nha!
Bạch Thi Dao lạnh lùng nói:
- Đừng có nghĩ rằng ai cũng như ngươi! Hoa phó cơ!
Dứt lời không thèm nhìn cô gái họ Hoa thêm một cái, nhanh lẹ dứt khoát bước vào trong trướng. Ở phía sau, Hoa phó cơ trầm mặt lại, khóe môi nở một nụ cười lạnh lẽo lẩm bẩm:
- Thứ tự cho mình là thanh cao! Chẳng phải cũng chỉ là đồ chơi chung của một đám người sao? Chờ đi, ngươi cũng sắp bị ta hất văng khỏi nơi này rồi. Đấu với ta? Ngươi còn non lắm!
Những lời này, không biết Bạch Thi Dao có nghe thấy không, hoặc là vì thời tiết quá lạnh, bóng lưng của nàng không khỏi run lên một cái, bước tiến không ngừng trở về trướng bồng.
Vào trong trướng, thần sắc lạnh lẽo của Bạch Thi Dao thoáng chốc tan chảy, thần sắc trở nên vô cùng mệt mỏi. Nàng thẫn thờ ngồi xuống trước gương, một đôi mắt vô thần nhìn vào dung nhan tuyệt thế trước mắt, cứ nhìn như vậy, thân thể không hề nhúc nhích.
Qua một hồi lâu, dường như đã tích tụ quá nhiều áp lực, quá nhiều suy nghĩ tiêu cực, một giọt nước mắt giống như giọt nước tràn ly, theo đó, nước mắt cứ vậy tuôn rơi trong tiếng nức nở đầy tuyệt vọng của thiếu nữ.
Khóc, khóc nữa, khóc mãi… Khóc cho đến khi khô cạn nước mắt, Bạch Thi Dao mới thống khổ ôm đầu, hai chân co lại, hai tay bó gối ngồi thu mình vào một góc, giống như một bé gái bị bỏ rơi đang bất lực trước trời đông rét mướt.
- Có muốn được giải thoát không?
Đúng lúc này, một giọng nói tràn ngập từ tính, trầm trầm, mà ấm áp vang lên. Mặc dù giọng nói ấy vang lên rất quỷ dị, lại văng vẳng bên tai Bạch Thi Dao như tiếng gọi của ác quỷ, nhưng cái ngữ điệu trầm trầm ấm áp ấy lại khiến người ta an tâm đến lạ kỳ.
Cảm giác thật sự quỷ dị!
Đây là cảm nhận đầu tiên của Bạch Thi Dao về giọng nói này.
Thoáng chốc giật mình hoảng sợ, Bạch Thi Dao vậy mà có thể nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giọng điệu tràn ngập đề phòng nói:
- Ai? Lén lén lút lút, ngươi rốt cuộc có ý đồ gì?
Giọng nói kia vẫn rất bình tĩnh:
- Ý đồ hiển nhiên là có! Ta muốn ngươi giúp ta một tay, bù lại, ta có thể giúp ngươi có được tự do! Là tự do chân chính!
- Không cần nói thêm…
Bạch Thi Dao đang định kiên quyết từ chối thì bị ngắt lời:
- Đừng vội từ chối! Ta biết ngươi đề phòng ta là người của Trịnh Vũ phái đến thăm dò ngươi, nhưng ngươi cũng nên nghĩ lại, một tiểu nhân vật như ngươi, Trịnh Vũ muốn sống thì sống, muốn chết thì chết, cần gì phải đề phòng phái người đến thăm dò? Hơn nữa, ngươi cho rằng Trịnh Vũ có tư cách sai khiến ta hay sao?
Giọng nói của Lâm Hàn tràn ngập kiêu ngạo và phách lối, khiến sự đề phòng của Bạch Thi Dao buông lỏng một chút. Đúng thế, tiểu nhân vật như ta, đáng để Trịnh Vũ phí tâm như vậy sao? Còn phái cao thủ đến thăm dò? Hiển nhiên là quá vô lý.
Lâm Hàn vốn dĩ không có năng khiếu thuyết phục người. Lúc này hắn đang phải vận dụng hệ thống thôi diễn để phán đoán ý nghĩ của Bạch Thi Dao, một lời nói trúng ý nghĩ của nàng, vì vậy mới có được chút hiệu quả.
- Rốt cuộc ngươi có ý đồ gì?
Bạch Thi Dao vẫn tràn ngập đề phòng nói.
- Giết người!
Giọng điệu của Lâm Hàn trở nên thấp một bậc, khiến Bạch Thi Dao bất giác thấy sởn gai ốc.
- Giết ai?
Bạch Thi Dao vô thức hỏi một câu.
- Trịnh Vũ!
Lâm Hàn gằn giọng nói ra một cái tên, khiến Bạch Thi Dao thoáng chốc kinh hãi!
- Cái gì? Ngươi…
Bạch Thi Dao thốt lên, nàng vốn tưởng người này là người trong quân, muốn giết cũng chỉ là kẻ đối địch của mình, nào ngờ mục tiêu của hắn lại chính là chủ soái!
- Ngươi…
Bạch Thi Dao một lần nữa bị ngắt lời:
- Ngươi đoán không sai! Ta không phải là người trong quân đội này, mà là người từ ngoài trà trộn vào! Ta làm thế nào ngươi không cần biết, chỉ cần biết ta có thủ đoạn này, lại càng có thủ đoạn để tiêu diệt Trịnh Vũ!
Giọng nói tràn ngập tự tin của Lâm Hàn lại một lần nữa trấn trụ Bạch Thi Dao. Kẻ đang ẩn thân kia, dường như hắn có thể nắm giữ mọi thứ trong tay, giống như hắn có thuật đọc tâm, có thể nhìn thấu nội tâm nàng đang nghĩ cái gì vậy. Kẻ này… thật đáng sợ!
Chỉ là… đối phó với Trịnh Vũ cũng không phải dễ dàng như vậy.
Đến lúc này, Bạch Thi Dao đã tin Lâm Hàn không phải Trịnh Vũ phái tới, cái mà nàng lo ngại bây giờ là, liệu Lâm Hàn muốn nàng làm cái gì, hơn nữa, năng lực của hắn tới đâu? Liệu có lợi hại như cái miệng của hắn không?
- Ngươi cần ta làm cái gì?
Bình tĩnh lại, Bạch Thi Dao một lần nữa khôi phục vẻ lạnh lùng, giọng nói băng hàn hỏi.
Nàng không ý thức được rằng, một lời này thốt ra, nàng đã từng bước từng bước rơi vào kế hoạch của Lâm Hàn, trở thành một quân cờ trong đó, hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện trở thành quân cờ!
Chỉ đơn giản, là vì nàng muốn tự do!
Vì tự do, nàng có thể đánh đổi tất cả! Càng đừng nói, trải qua một ngày hôm nay, nàng đã triệt để tuyệt vọng với cuộc sống trước mắt, cái cơ hội mà nàng chờ đợi hàng chục năm gần như đã hoàn toàn tan biến. Vào giây phút cuối cùng này, cơ hội ấy xuất hiện, mặc dù nó có phải là thật hay không, Bạch Thi Dao cũng nguyện ý đánh cược một lần, dù chết cũng không hối tiếc.
Bởi vì, nếu không nắm chắc cơ hội này, nàng cũng sẽ không còn bất cứ cơ hội nào khác nữa!
Đó là cơ hội của hắn, đồng thời cũng là cơ hội cuối cùng của nàng!